Khi Con Về - thơ Viễn Thám 22
Con ân hận đã về không kịp nữa.
Nhìn lên bàn thờ bóng Mẹ thân yêu.
Mắt đăm đăm vì chờ đợi quá nhiều.
Con bất hiếu, thằng con trai cuả mẹ.
Con thấy ra rồi những chiều quạnh quẽ.
Dáng mẹ gầy ngồi tưạ cưả trông con.
Ngày lại, ngày qua, năm tháng héo mòn.
Nên gục ngã khi con chưa về kịp.
Thắp mẹ cây nhang, hồn con nặng trịch.
Nưả hận giặc thù, nưả nhớ mẹ yêu.
Và giận mình đã buông súng một chiều.
Để đất nước rơi vào tay lũ giặc.
Sao mẹ nhìn con ưu tư ,trầm mặc?
Thứ cho con tội chiến đấu không tròn.
Đã mất hết rồi: đại cuộc , nước non...
Giờ xa mẹ ôm nỗi hờn vong quốc.
Cũng như mẹ, con nhiều đêm thao thức.
Trong trại tù oan nghiệt chốn rừng sâu.
Biết mẹ từng đêm bên ngọn đèn dầu.
Nuôi hi vọng trên mái đầu bạc trắng.
Con nuốt căm thù cúi đầu ẩn nhẩn,
Cam phận hèn chờ đợi tháng ngày qua.
Gặp lại mẹ hiền, ôi mẹ thiết tha!
Con quỳ xuống cúi đầu xin nhận tội.
Nhưng mẹ ơi! mẹ ra đi quá vội.
Nén nhang này con thành khẩn kính dâng.
Tha thứ cho con--lần cuối, một lần.
Con cuả mẹ sẽ không còn...lỗi hẹn./.
Viễn Thám 22