Chốn Cũ Người Xưa - thơ Thùy Châu
Chuyến xe chiều đưa tôi về chốn c ũ
Ngỡ ngàng nhìn con phố nhỏ thân thương
Từng mái nhà mờ nhạt dưới
hơi sương
Hàng đèn đêm rêu
phong buồn đứng lặng
Tôi bước đi trong trời đêm im vắng
Thấy lòng mình chùng
xuống những bâng khuâng
Cánh cửa nhà ai nhẹ khép ngại ngần
Để chơ vơ bóng hình tôi khách lạ
?
Cuối con đường xưa khu vườn
êm ả
Có còn không dáng nhỏ đợi ai về
Và còn không trên gác nhỏ chiều quê
Ai ngồi học tóc buông dài
trong gió
Bước âm thầm đưa tôi về cuối ngỏ
Căn nhà xưa tôi đến đã
bao lần
Có còn đâu tiếng nhẹ của chuông ngân
Cánh cổng mở và người thương
đứng đợi
.
Kỷ niệm ngày xanh dâng buồn vời vợi
Em bây giờ phiêu bạt ở nơi đâu ?
Mộng ước ngày xưa
nước chảy qua cầu
Trong chia cách
một đời ta thương
nhớ
Về lại đây lòng sao nghe bở ngở
Đã nhạt nhòa bóng
dáng của ngày
xưa
Biết tìm đâu đường
vắng những chiều
mưa
Tay ai đó tìm tay ai chia
lạnh
Lá vàng rơi quanh tôi đường cô lạnh
Khói lam chiều hiu hắt bóng
thời gian
Nghe chơi vơi cùng với
gió mây ngàn
Mà cứ ngở tiếng lòng xưa ai gọi
Tôi xót xa lần đi không kịp
nói
Để từng ngày quay quắt mãi không thôi
Thề ước trăm năm giờ đã xa rồi
Cho cay đắng một đời em gánh
nhận .
Em biết đâu tôi mãi buồn mãi giận
Cứ trách mình cho chuyện của
ngày xưa
Và trong lòng cứ mãi những cơn mưa
Mưa thương nhớ cho cuộc tình
không trọn
Thùy Châu (23/11/2014)