Monday, December 2, 2013

Tháng Chạp Lại Về Sài Gòn - thơ Huy Uyên

Khi quay về dỗ mãnh tình cô-quạnh
ta đi quanh đường Trần-hưng-đạo Sài-gòn
sau lưng cả trời đắng lòng Chợ-lớn
bỏ cho đời mỏi mệt trôi lênh đênh .

Nhìn thấy người mà ta xa xăm quá
bao quanh đây những khuôn mặt đìu-hiu
mòn lối bễ dâu đi về xe ngựa
còn ai đau thương, ai ruột chín chiều .

Tháng ngày trôi rụng lá mùa thu
bơ vơ một mình ngã năm ngã bảy
về lại nghe đâu đây
tiếng em hát cho người
ta một đời tìm em nào có thấy .

Ba mươi mấy năm hơn rồi trôi đi
đêm phủ-dụ sao,hoa và cây lá
về lại Sài-gòn của em ta lại còn gì
lòng ngất ngây sầu
nước trôi đi đâu có ra biển cả .

Ta bỏ đời ta trên đường phố Sài-gòn
dỗ giấc ngũ,nụ cười và tiếng thét
phai vàng trôi dấu cũ mõi mòn trông
bổng dưng dại lòng , buồn nghe lời đá hát .

Về cuối giòng sông
ta lại buồn bã qua cầu
thương biết mấy cho vừa tháng ngày trẻ dại
dáng hoa sim,lan huệ nghiêng nỡ trời sầu
mộ người ai  vùi chôn
từ tháng tư năm ấy .

Buồn vương xanh trời màu tháng chạp
trăng xưa vàng lẻ bóng Sài-gòn
chạnh lòng khóc
trong tim người mọc vội
tóc bạc nhiều muối hơn tóc xanh .

Địa-ngục che ngang mênh mông Sài-gòn
đêm tối đen giăng chùng vạn nẽo
về chi đây để ta thêm buồn căm
con đường em đi,giờ chắc hoa đã héo

góc phố xanh xao
tội lắm, Sài-gòn?.

Huy Uyên