Đi Giữa Sài Gòn - thơ Huy Uyên
Ta bơ vơ với trời Sài-gòn
se lạnh hơi thu Hà-nội
dĩ vãng nguôi quên những cổ-tích buồn
đã qua rồi cánh chim bay mỏi .
Ngồi một mình quán cà-phê mờ tối
bước chân người lầm lũi đi qua
những chiếc cầu một thời
nối hai bờ thương nhau mà chưa hề nói .
chảy,trôi đi đâu đã hết lối quay về .
Qua Bonard xưa ai cất giọng cười
hàng cây bên đường bổng hát về đời lá
ngậm đắng nuốt cay Sài-gòn xa trôi
bóng người khuất chìm nay còn đâu nữa .
Gió lên từ mặt sông nhẹ thổi
những mái nhà ngày cũ nép bên hiên
ở nơi đâu mà hồn vời vợi
xót xa đau tàu đậu bến trong đêm .
Nẽo ai lên Chợ-Lớn còn xa
những bánh-bao-tiêu,chữ tàu chồng chéo
dáng hanh-hao bước lỡ không nhà
đứng trước chợ Kim-biên sao mà lòng áo-não .
Sai-gòn bao năm xôn xao sỏi đá
tuổi-đá-biết-buồn theo dấu chân ai
treo lên cây trái tim bão tố
hắt hiu bay tháng rộng năm dài .
Bao phận người không biết có mùa xuân
Sài-gòn cao xa đẫm màu cờ đỏ
nhiều lần trước công-viên Bến-thành
xót xa bỏ lại nổi sầu cố-xứ .
Vương-cung-thánh-đường đức Bà im bóng,nhỏ
trên cao Chúa dang tay khóc thầm
dinh Độc-lập xưa chở đầy giông-bão
nhớ ai về , đi chưa trọn kiếp trăm năm .
(Bạn bè ra đi và cũng trở về)
giữa Sài-gòn lang thang đứng ngó
bâng khuâng chiều nhìn lá me bay
xa rồi hương-ngọc-lan trao lòng từ thuở .
Xóm nghèo Sài-gòn bắp xào,mì gõ
thôi hết rồi
tiếng rao chè đậu xanh,đậu hũ - ờ đây !
chạnh lòng người
dật-dờ quang gánh qua đầu phố
nợ áo cơm Sài-gòn của ai
mà quanh đây vọng mãi tiếng thở dài .
Bất chợt đi dưới mưa Sài-gòn
lãng đãng,ầm ào hàng cây bên đường trước chợ
Sài-gòn chợt mưa chợt nẵng nhiều hơn
để thêm nhớ một người - ai đó ?
đắng nhạt lòng chạy theo dặm đời Sài-gòn xưa cũ .
Thương đêm chân khua buồn khắp phố
hoa-bò-cạp cuối dốc gió đưa sắc vàng
đêm sầu đen mà tim ai cháy đỏ
trở gió rồi lòng chợt đổi bâng-khuâng .
Năm tháng qua mau quên hết những con đường
người ở lại bao khôn nguôi tiếc nhớ
Sài-gòn
Huy Uyên