Sunday, November 10, 2013

Trộm Nắng - thơ Dũng Nghĩa

Xưa kia trộm nắng vườn ai
Đem về giấu kín cho dài ngày thương
Một hôm nắng đẹp vấn vương
Ta lăn ra chết làm đường nắng đi

Xưa kia yêu nắng đôi khi
Đã nghe mẹ bảo có chi chẳng lành
Đến ngày lá mãi xa cành
Bên đông mây phủ buồn tanh non đoài

Xưa kia thấy cũng đoái hoài
Bởi ta " ăn trộm " để rồi nắng chê
Vì tình phóng khoáng mải mê
Đành ôm mấy sợi ra về giấu riêng

Trong thơ nắng đổ ngả nghiêng
Để mẹ ru hát tình thiêng ạ ời
Ru đời vào chặng mềm môi
Ru con mới được nửa lời mẹ đi

giờ đây đổ giọt xuân thì
Một chút nho nhỏ chỉ vì tình riêng
Bên vườn nắng đổ chung chiêng
Ghé qua trộm lấy, mẹ hiền hiểu cho

Âm dương cũng một chuyến đò
Ta xin nằm xuống trải bờ nắng tuôn
Thôi thì cứ đổ luôn luôn
Vườn xưa trộm nắng để buồn ai mang.

                     
Dũng Nghĩa