Phố Núi Vắng Em (Rồi) - thơ Huy Uyên
Xuống phố ngang trời cùng núi
mùa quanh hàng cây sau mưa
lòng buồn bước vội
nhớ em ngẫn-ngơ
Em qua rừng đổ bạt ngàn
lá đời cầm níu chân em
đi về nụ-hôn-ba-mươi-tuổi
dấu trong mắt ai đi tìm .
Trên đồi
ngôi nhà nằm một mình
hoang liêu quạnh vắng
dạt-phiêu mối tình mật đắng
mưa mù trời
mà người đã lặng xa trôi .
Mai,sương treo lãng đãng
em nói điều gì mà tôi có nghe
dành cả một đời đem tặng
cho một người đi không về .
Cám ơn phố núi không em
mây lạc treo buồn trước ngõ
em giờ còn ở nơi chốn cũ
sắt se bay thoáng gió chạnh lòng .
Giọng người trên cao thầm thì quá đổi
mang chi ngàn dặm muộn phiền
người một mình đưa tay vẫy gọi
phố núi xa , xót nổi niềm riêng .
Ven hồ những người tình
ly cà-phê lạnh giá
trời chiều mù sương lặng im .
Em còn ngồi chải tóc bên song
rừng đồi chẻ hai giọt nắng
em có nghe chăng nổi lòng
tim đau những chiều không em cay đắng
nhớ mong .
Những rặng thông nép mình
nước chia biển Hồ hai ngã
quạnh hiu đi về đời gió
đường xưa dặm sầu ai dấu chân .
Nhớ diết da
quán cà-phê người, Đen&Hạ-vàng
mà sao em xanh xao quá đổi
nhà ai dưới chân đồi ngũ đêm mờ tối
hai ta cầm tay
không nói
lặng thầm .
Mưa,mưa trôi đất trời trắng xám
bên kia phố ngũ hoang mê
hạnh phúc vây quanh
những con đường đỏ đèn và quán vắng
thôi em biết khi nào về
ai đi bỏ quên năm tháng
xa người.
Huy Uyên