Nhớ Mùa Mưa Huế - thơ Lê Tây
Lá vàng cuối thu Nga rụng hết
Huế của tôi bắt đầu mùa mưa
Những cơn mưa dầm dề không mắc cỡ
Ướt lòng ai mòn mỏi đợi chờ
Thành phố hiền lành hoa phượng đỏ
Tiếng chuông tan cùng sương sông Hương
Áo trắng bay trong chiều lộng gió
Lá me reo với nắng bên đường
Nhưng Huế bây giờ là mùa mưa
Bóng trường thành nhòa sau màu nước
Huế mùa mưa Huế chợt hiện về
Nơi xa xôi mưa Huế chợt hiện về
Chợt hiện về Tràng Tiền thời tuổi trẻ
Những nhịp cầu như những nhịp ước mong
Vịn lan can tưởng mình là Trang Tử
Giờ cá đi rồi, mưa tan trên sông
Huế bây giờ là mùa giông bão
Nước ở đâu trắng xóa đất trời
Dòng sông Hương vặn mình giận dữ
Cuốn rác đi lại xanh biếc với đời
Có còn không quán bánh mì Bến Ngự
Bao mùa mưa ủ hơi ấm vào lòng
Có còn không cô bé ngày xưa ấy
Đôi mắt buồn ngân ngấn nước lưng tròng
Thôi mùa mưa hãy đem tặng dòng sông
Còn tuổi trẻ xin gởi về cho Huế
Và giông bão cuộc đời mặc kệ
Giọt mưa xưa còn đọng mãi trong lòng.
Lê Tây