Phơi Áo - thơ Dũng Nghĩa
Một thời nắng vẫn đợi ta
Trăm năm ai nhốt bóng tà vào thân
Để nghe gió thở xa gần
Điệu ru rụng trái cuối cành phía bên
Vườn em nắng chải hoa mềm
Con ong lấy mật đã quên đường về
Để ta đứng phía mải mê
Nhìn trộm xa vắng tóc thề nép nghiêng
Cho ta nhìn phía trời êm
Vườn chung hàng giậu, phơi lên hai nhà
Aó phơi chung khoảng gần xa
Xin đừng nhầm lẫn kẻo mà vải đau
Vườn em nhốt nắng muôn màu
Aó dài trắng quá giậu đầu phơi lên
Chung giậu chung cả thân quen
Có chung nỗi nhớ lên trên hàng rào ?
Ra vào ngõ vắng nhìn trao
Nói đi một tiếng, ngọt ngào hỡi ai
Sao cứ đợi mãi đợi hoài
Trời chiều nắng ủ, áo nhoài ướt thêm
Phơi áo phơi cả tình lên
Cho ta chút mộng phía bên nớ trời
Dũng Nghĩa