Tôi Đi Bia Ôm (Li Bôi Quán) - thơ Lê Tây
Sài gòn – Li Bôi quán
Tôi đi vào bia ôm
Em chẳng mời tôi chén rượu lên đường
Chỉ Heineken, đèn mờ, mắt em màu sương khói
Người con gái An Giang trôi nổi
Gia đình bảy anh em
Mẹ già lao phổi
Nước lũ về, dấu tiếng ho, mẹ cười móm mém
Đời em không có ban ngày, chỉ có ban đêm
Chiều lòng khách cả những thằng vô lại
Dù đồng tiền cả hai mặt đều trái
Em sẵn sàng đổi cả tương lai
Mời anh nhé, cạn 50 phần trăm
Dạ dày nổi cơn đau mặt em tím tái
50 phần trăm còn lại
Là phần đắng cuộc đời
Má mì vào em cười rất tươi
Nhưng má không nhìn em, má đếm vỏ chai
Những chiếc vỏ chai oan trái
Kêu leng keng bám mãi suốt đời em
Anh ngồi bên em, say lảo đảo
Mưa Sài gòn mờ những hàng sao
Biết làm sao? Biết làm sao?
Trả nợ đời cơm áo
Anh boa cho em một trăm ngàn
Trăm ngàn vợi nỗi cô đơn – quá rẻ!
Còn em đem cho tuổi trẻ
Thôi thì cuộc đời nó thế
Mai anh xa Sài gòn
Xa em – người con gái An Giang
Thương em chẳng biết làm sao được
Chúa ơi xin hỏi có Thiên đường?
Sàigòn 2/10/2000
Lê Tây