Anh Ru Em Ngủ - thơ Dũng Nghĩa
Đi về từ phía biển xanh
Bao năm sương khói mộ phần tịch liêu
Đi về phía biển buổi chiều
Nghe triều sóng vỗ mà thiêu đốt lòng
Đi về từ phía biển xanh
Bao năm sương khói mộ phần tịch liêu
Đi về phía biển buổi chiều
Nghe triều sóng vỗ mà thiêu đốt lòng
Mười chín năm đã thủy chung
Bên bờ cát trắng sống cùng thực hư
Mười chín năm với mịt mù
Biển ơi sao vội lại ru vĩnh hằng
Âù ơ...sóng vỗ tháng năm
Âù ơ...sóng vỗ em nằm anh ru
Trắng sương, trắng cát, trắng từ
Mây trời giấu đoản khúc mù vô biên
Bên nhau thời lượng thật êm
Anh nhìn em ngủ trên thềm đại dương
Nằm im thân xác dễ thương
Sao em không nói bình thường với nhau
Mười chín...khôn lớn đa sầu
Cho anh lời hẹn nhiệm mầu chằng quên
Xanh xao bờ đá không mềm
Thương em sóng giạt một bên rì rào
Ru tình đã buốt xin trao
Cùng mấy câu vọng thấp cao đất trời
Ru em mười chín em ơi !
Ngủ ngoan trọn giấc một đời thiên thu
Ngủ hoài trọn kiếp anh ru
(Đi về phía biển Tịnh Khê-1974)
Dũng Nghĩa