Tình Cũ Tam-kỳ - thơ Huy Uyên
Em bây giờ hỏi có vui không
có lang thang trời chiều cùng hè phố
có dặn lòng
Hẹn nhau chi để thêm buồn biết mấy
thôi người đi khuất cuối chân trời
em cũng bỏ đi mà không nói
mang hoài vết thương,nhớ trong tôi .
Đường trần xưa mấy đoạn gấm hoa
ngày tháng Tam-kỳ âm thầm trôi mãi
phố Phan-chu-trinh có một người đứng lại
bên cột đèn đêm mà dấu lệ xa mờ .
Mai ai về Huỳnh-thúc-kháng
nhớ tình nhau những phút trong tay
tuổi hai mươi quên mộng đời mật đắng
tội cho người mà người có hay ?
Khi xa Trần-cao-vân em bỏ lại nụ cười
bên sân trường tháng ngày nghe lá rụng
đêm hoang trôi về từng giọt mưa rơi
lạc đời nhau tim tôi bổng sững .
Vắng em tôi một trời hoàng hôn lạnh
bóng đổ dài mấy khúc chơ vơ
sầu đã hơn bao lần mọc cánh
em có theo về khóc những chiều xưa .
Giờ tôi chỉ là sân bay không người
còn đâu nữa bàn tay đưa vẫy
mới đó mà sao em quá vội
Tam-kỳ chia xa Pensyl. mất rồi .
Sao em đi mà không hề nói
bến bờ giờ đã quên ngày tháng mỏi mòn trôi.
Huy Uyên