Ngậm Ngùi Cùng Đà Nẵng - thơ Huy Uyên
Chiều Đà-nẳng dõi theo đèn vàng đèn đỏ
những nhịp cầu nối hai bờ đông tây
bao nhiêu năm em đi từ đó
để tôi buồn bên sông đêm nay .
Người một mình và đường Bạch-đằng
ngày tiển em mắt cười cay giòng lệ
để Đà-nẳng buồn đưa một người đi lặng lẻ .
ai đứng bên những hàng cây theo gió rưng rưng .
Dốc cầu-Vồng tiếc chi mà ngẫn ngơ hoài thế
ngã-ba-cây-lang mãi chia đợi chờ
hạnh-phúc bắt gặp như sương mây òa vỡ
dấu môi hôn người đằm thắm ngày xưa .
Buổi chia tay đôi tình nhân
đứng bên nhau trước chợ Cồn sáng sớm
nhìn nhau mà đau đớn vạn lần
bỏ đi không lời giả từ Đà-nẳng .
Hóa thân tôi ngã ba ngã tư ngơ ngác
em phủ dụ tôi bằng lời ngọt ngào
trăm con đường tình để Đà-nẳng nói lời xa khuất
tìm em thôi biết tìm đâu
rồi coi như đã mất .
Chợ Hàn ai bán trái tim chao sóng
bên nhà thờ con gà gáy chín mươi năm *(1923)
cầu sông Hàn nhớ thương người lẻ bóng
nước vỗ chân ai lặng khúc gọi thầm .
Bao lần em treo tim lên Ngũ-hành-sơn
một mình tôi về Sơn-trà đứng ngó
đưa tay dấu giọt lệ
cay hờn
cùng Đà-nẳng ngậm ngùi mắt đỏ .
Bước chân đi
mà lòng căng bão tố
kỹ niệm em thoáng chút phai mờ
xa rồi để nhớ
để cám ơn mối tình xưa
(hỏi lòng em nay đã quên chưa) .
Sân ga Đà-nẳng chiều lẻ bóng
con tàu quay về mà không có em
nhớ em quắt quay chát bỏng
Đà-nẳng ơi tôi mãi đi tìm
(tìm em như thể tìm chim
chim bay biển Bắc tôi tìm biển Nam !*)
*ca dao VN
Huy Uyên