CHÙM THƠ
NGẮN - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
Dấn
Thân
Từ khi lộ ánh trăng thiền
Tri ân sâu nặng cơ duyên cuộc
đời
Vô ngôn sáng giữa muôn lời
Dấn thân thế sự, chẳng rời Tánh
Không.
Trầm Tư Hi Mã
(Gửi người
bạn nhà giáo)
Thời thực dụng, thế tình đầy
khom cúi
Chỉ trầm tư Hi Mã cứu nhau thôi
Chắn bão táp những mái đầu thơ
dại
Để nghìn sau còn gặp gỡ Con
Người.
Không Đề
Chất chứa những cằn nhằn
Hồn lô nhô sỏi đá!
Chút lặng thầm hỉ xả
Sỏi đá dậy hồn thơ.
Hồn Quê
Cha đem chôn xác con chim nhỏ
Không để nanh mèo xé tuổi thơ…
Bốn mươi năm, tôi còn nhớ rõ
Hồn quê ngày ấy thắm nhân từ.
Tâm Đối Xứng
Một bên là Thượng Đế
Một bên là cuộc đời
Biết làm tâm đối xứng:
Tỉnh Thức giữa An Vui.
(Thượng Đế
là Chân Lí Tối Thượng,
là Bản Thể Vũ Trụ, là Viên Giác).
Tình Yêu
Quá oi nồng danh lợi
Trái tim sẽ cằn khô
Vì tình yêu cũng như hoa cỏ
Chỉ đọng sắc màu trong minh
triết hồn thơ.
Về Từ Biển Chiều
Quên mình giữa bãi chiều hôm
Tan hoà bọt sóng nghìn trùng
biển xanh…
Trở về với thị với thành
Nao nao thương cảm những thân
nghêu sò.
Một Ngày Không Mất
Lên chùa đàm đạo cùng sư cụ
Về phố nhâm nhi chén rượu nồng
Bạn ép uống nhiều, ta chẳng uống
Sợ rồi chuếnh choáng một ngày
xuân.
Gặp
Hoa Bụt Sáng Nay
Hoa
trước cửa bao năm
Ôm đa
đoan: chẳng thấy
Sáng
nay lòng tự tại:
Đỏ
thắm một màu dâng!
Sống Thiền
Cơm áo nhạt màu đố kị
Bài thơ lỏng nhịp bon chen
Trăng khuya đối ẩm thiền thi sĩ
Chia sẻ niềm vui với đất trời.
(ĐVMT)
Tuệ Thiền (Lê Bá Bôn)