Những Ngày ở Dakbla - thơ Huy Uyên
Rồi một ngày em quay lại Sê-san
sông chảy lao xao sóng ngược dòng
ai vội chở tim theo nổi nhớ
đợi mùa sau gọi lá theo rừng .
Kontum mây ngũ chân đồi
Dakbla quanh dòng-chảy-ngược
những bãi ngô vàng dưới chiều đi không hết
người Bana , Rơ-ngao cỏng nước đêm trôi .
Thuyền từ theo sông cũng nhẹ trôi
về đâu Kontum-mơ-nây nặng lòng
em gái bãn làng mãi đùa cùng suối
nắng vàng đi ngũ sớm bên sông .
Em cũng có về Pô-Ko
dặm sầu ai qua cầu Kon-klor nhẹ bước
hỏi em có còn treo tim lên phía trước
theo ai về tăm mát Dakbla xưa .
Thuyền đưa em chèo cùng con nước
xanh ngát màu mắt dịu dàng
đám trâu bò thong thả bước
em hoang sơ nghiêng mái tóc chiều sang .
Đêm nay ai uống rượu cần múa xoang
đôi chân đẹp và tình em đẹp
tiếng cồng chiêng như âm vang hội tết
rộn rã giọng cười tiếng hát cao vang .
Ơi Dakbla như giải lụa mềm
về Kon-bã cùng thuyền độc mộc
bẩy con chim ,con thú ,gùi măng
gởi trao người khúc tình đầu đường cuối dốc .
Nắng chưa kịp đậu triền xa sườn núi
để Dakbla chín đợi mười chờ
ghềnh đá nhấp nhô sương,gió,bụi
trôi đi đâu ơi đêm Yaly .
Thôi không kịp về Dak-rơ-wa
phố núi Kontum thoáng giọng ai cười
dòng sông lỡ bồi,đồi cát
em ở lại rồi có nhớ chi tôi .