MỘT
SỐ SUY NGHĨ
VỀ VĂN
HÓA, GIÁO DỤC, CHÍNH TRỊ
Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
* Không
có sự liêm khiết trí thức thì không có năng lực tư duy minh triết về những vấn
đề trọng đại của cuộc sống, dù có học vị tiến sĩ triết học hay bất cứ gì.
* Chưa
có triết lí về giá trị nhân sinh thì văn hoá-giáo dục còn khập khiễng, chính
trị còn khập khiễng.
* Làm
chính trị chân chính thì đừng sợ bị chê bai, bị phê phán; không có lời
chê bai, phê phán thì khó nhận thấy khuyết điểm, sai lầm.
* Tham
quyền cố vị thì không yêu dân, không yêu nước.
* Óc
địa vị là biểu hiện của bản năng quyền lực đậm nét thú tính; nó không biết quý
trọng giá trị nhân cách.
* Đôi
tay thì đưa hối lộ và nhận hối lộ, còn miệng thì ca tụng đường lối cách mạng,
chắc chắn đó là kẻ “cơ hội chủ nghĩa” độc hiểm, hay “chụp mũ” người tốt.
* Một
nguyên thủ quốc gia, một nhà thơ, một bộ trưởng, một sĩ quan, một giáo sư...
nếu mang nặng thói tham ô, hối lộ, bè phái thì giá trị làm người không
bằng một người ăn xin lương thiện.
* Đồng
tiền nhà nước là mồ hôi của nhân dân, trong đó có cả mồ hôi của người ăn xin
(vì người ăn xin cũng tiêu thụ hàng hoá, tức là đã gián tiếp đóng thuế).
Tham ô, lãng phí tiền nhà nước là có tội với toàn dân.
* Bệnh
thành tích sinh ra thói dối trá, thói dối trá sinh ra sự thối nát.
* Không
ghét thói hối lộ thì không yêu sự công bằng; không yêu sự công bằng thì không
yêu dân ; không yêu dân thì không yêu nước, không yêu nhân loại, không thật có
tinh thần cách mạng.
* Xây
và chống, mà không chống thói hối lộ-thói nhận hối lộ, là không chân
chính.
* Nặng
óc cục bộ thì không yêu dân, không yêu nhân loại; chỉ yêu cái “tôi”, luôn bao
che những xấu ác.
* Người
đảng viên không thật lòng kính yêu nhân dân thì chỉ là kẻ “cơ hội chủ nghĩa”
ích kỉ.
* Ở
giữa vườn hoa, xác chuột chết vẫn thối; ở giữa đầm bùn lầy, đoá sen vẫn thanh
khiết.
* Có
những thứ “vinh quang” dính đầy sự bẩn thỉu. Ai mới thấy hào quang danh lợi đã
trọng vọng, đó là người không minh mẫn, không biết chính tà.
* Nền
văn học nào, nền giáo dục nào không giúp được con người nhận ra các bệnh tâm
hồn, không giúp con người biết cách tự chữa trị có hiệu quả, thì đó là nền văn
học, nền giáo dục còn nhiều yếu kém.
* Không
biết phục thiện thì không thể học được những bài học vĩ đại trong trường đời;
dù có bằng cấp cao cũng chi là kẻ ấu trĩ về trí tuệ.
* Nhà
giáo yếu kém nhân cách thì chỉ là công cụ tồi, có hại cho xã hội rất lớn (vì
nhiều người ngây thơ tin tưởng vào họ). Tu sĩ yếu kém nhân cách cũng thế.
* Khi
cái “tôi” xâm lấn, bóc lột người khác, nó luôn ẩn núp sau những lời hoa mĩ.
* Đừng
coi thường việc chữa trị các bệnh tinh thần, vì nếu thế, văn minh vật chất và
sự hưng thịnh kinh tế chỉ như sức lực dồi dào của một gã khùng hung hãn, sẽ rất
nguy hiểm cho nhân loại.
* Nếu
giàu tri thức, giàu tài năng nhưng yếu kém lương tâm, lương tri thì chỉ là công
cụ; chưa có nhân cách; còn nghèo trí tuệ; chưa trưởng thành toàn diện.
* Mọi
tài năng đều có giá trị về mặt công cụ, đều có thể góp phần làm cho cuộc đời
tốt đẹp hơn. Nhưng cái năng lực quý giá nhất làm cho con người giữ vững giá trị
làm người, đó là sự tự tri tự chủ. Thiếu cái năng lực này, các tài năng khác có
thể biến con người thành ác quỷ, dã thú, kẻ đê tiện.
* Sự
xấu ác là biểu hiện của cái “tôi” (bản ngã) đen tối.
* Cái
“tôi” càng lớn thì tình thương càng nhỏ. Càng chấp thủ cái “tôi, bệnh
tinh thần càng nặng; càng ảnh hưởng có hại cho tha nhân, môi trường bằng hành
vi, bằng thái độ, bằng năng lượng tâm ý.
* Không
ai là không có tâm xấu ác, điều quan trọng là phải nỗ lực cải tạo. Thực hành
“tự tri-tỉnh thức-vô ngã” là trách nhiệm của mọi người.
* Chưa
nghiên cứu nghiêm túc về bản ngã (cái “tôi") thì chưa thể có đường lối
giáo dục đúng đắn.
* Không
xiển dương sự thanh tẩy tâm thức thì tôn giáo, tín ngưỡng chứa đầy mê tín có
hại.
* Tôn
giáo có ý nghĩa lớn về đạo đức, về cảm hứng, nhu cầu cải tạo tâm tính, nếu tôn
giáo giàu từ bi bác ái.
* Không
tôn trọng phương tiện thăng hoa tâm linh của người khác thì chưa có tâm thái
hòa bình, tỉnh thức.
* Khi
triết lí giáo dục chưa minh triết thì tất yếu dẫn đến suy yếu đạo đức nghề
nghiệp ở người lao động, suy yếu lương tri ở người cán bộ.
* Càng
tôn vinh quá độ các gíá trị bản năng và công cụ (nhất là công cụ trí óc) thì
thế giới càng đảo điên, khốn đốn.
* Vắng
mặt năng lực tự tri tự chủ, vắng mặt trí-lương-tri thì trí-công-cụ sẽ trở thành
tôi tớ cho trí-chó-sói.
* Cái
“tôi" càng lớn, càng bền chắc, càng xảo quyệt, càng tự tôn, càng bè phái
thì sự liêm khiết trí thức càng suy yếu, tư tưởng và hành vi “người bóc lột
người” càng đa dạng .
* “Tự
tri-tỉnh thức-vô
ngã” là đạo lí của vũ trụ, là mẫu số chung của ý nghĩa cuộc sống, là Thiền;
mang năng lượng tích cực có lợi cho toàn vũ trụ, cho sự thăng hoa trí tuệ-tâm linh chung của tất cả.
* Viên
mãn “tự tri-tỉnh thức-vô ngã” rất khó, nhưng chỉ có hướng đến đó mới xây dựng
được mẫu số chung cho nhân cách, cho ý nghĩa cuộc sống. Chỉ có hướng đến đó mới
tạo nên tiếng nói chung cho hoà bình, công bằng, nhân ái - thật sự biết tôn
trọng nhau giữa người với người.
* Giáo
dục “toạ thiền-quán hơi thở-tự tri” là biện pháp tối ưu để nâng cao hiệu quả giáo
dục, thăng hoa tâm trí, cải thiện thế giới.
(Trích trong Đường Về Minh
Triết; NXB Văn Nghệ, 2007)
Tuệ
Thiền (Lê Bá Bôn)