Monday, May 27, 2013

     GIÓ THỔI LÊN CAO - Nguyễn Khắc Phước

     Truyện dành cho thiếu nhi của Mike Krath.
     Nguyên tác: High and Lifted Up, đăng trên trang
     Nguyễn Khắc Phước chuyển ngữ.

      Vào một ngày gió to. Người đưa thư vừa bước đến cửa lớn. Bà Pennington mở cửa và nói, “Chào bác”, nhưng trước khi bà kịp nói “cám ơn” thì cái thư bị thổi khỏi tay người đưa thư và bay vào trong nhà. Cánh cửa đóng sầm trước mắt người đưa thư. Bà Pennington thốt lên. “Ua trời!” và chạy vào nhặt lá thư.

     Lúc đó Tommy đang xem những cánh cửa chớp cứ liên tục mở ra rồi khép lại.

     “Mẹ ơi, cho con ra ngoài nhé?”, Tommy nói.
     Bà mẹ nói, “Cẩn thận nhé. Hôm nay trời gió to lắm đấy.”

     Tommy tụt khỏi chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ và chạy ra cửa lớn. Nó mở cửa kêu cái rầm.  Gió thổi dữ dội và giựt phăng lá thư mới lượm được từ tay bà mẹ và thổi nó bay vào sâu hơn trong nhà.

     “Ua trời!”, bà lại kêu lên. Thằng Tommy chạy ra ngoài và cánh cửa đóng cái rầm.

     Bên ngoài, lá vàng, lá đỏ đang nhảy ra khỏi hàng cây lắc lư, đáp xuống mái nhà, nhảy xuống đất, rồi vui vẻ rượt đuổi nhau chạy vòng theo những luồng gió xoáy trên đường phố.

     Tommy nhìn say mê.   

     “Nếu mình là chiếc lá, mình sẽ bay tuốt khắp thế gian.” Tommy nghĩ và liền chạy ra sân vòng theo cơn gió xoáy cùng với đám lá đỏ vàng.

     Bà Pennington ra trước hiên nhà.

     “Tommy, áo khoác con đây. Mặc đi.”
  
     Nhưng không có Tommy trong sân.

     “Tommy?”

     Tommy là chiếc lá. Nó đang cuốn theo gió cùng đám bạn lá.

     Một chiếc lá phong đến gần, chạm vào Tommy và bay về phía trước. Một lát sau, Tommy bắt kịp, chạm vào nó và bay xa hơn về phía trước. Chúng xoay vòng xoay vòng, đụng nhằm ô tô và cột đèn, bay cao lên không rồi lại bay xuống.

     “Vui ơi là vui”, Tommy thích thú nghĩ thầm.

     Chiếc lá phong bay trước mặt nó. Chiếc lá đỏ rực và những đường gân lộ rõ ràng. Ánh nắng chiếu xuyên qua làm chiéc lá sáng rực lên, một hình ảnh chưa có thằng bé nào được thấy bao giờ.

     “Bọn mình đang đi đâu đây?” Tommy hỏi lá phong.
 
     “Băn khoăn làm gì?” lá phong trả lời. “Cứ vui chơi đi. Đời ngắn lắm.”

     “Nói cách khác,” một chiếc lá già bay gần chúng bỗng nói. “Cuộc hành trình không lâu và đang bắt đầu kết thúc.”

     Tommy suy nghĩ sâu nhất cũng cỡ trình độ một chiếc lá biết suy nghĩ.

     “Bọn mình kết thúc ở đâu?”

     “Nếu gió thổi bạn theo hướng kia thì bạn sẽ kết thúc ở bãi rác thành phố,” lá già đáp.
     
     “Mình không muốn tới đó,” Tommy nói.

     “Nếu gió thổi bạn theo hướng này, bạn sẽ bay cao lên không trung và sẽ thấy những thứ mà chưa chiếc lá nào được thấy.”

     “Hãy theo mình đến bãi rác thành phố,” lá phong nói. “Hầu hết bạn bè chúng ta đều ở đó.”

     Gió thổi Tommy và lá phong bay đi. Tommy suy nghĩ để chọn. Nó muốn chơi tiếp.

     Tommy nói, “Đồng ý. Mình sẽ theo bạn đến bãi rác thành phố.”

     Gió chuyển hướng, thổi Tommy và lá phong về phía bãi rác thành phố.

     Lá già không theo. Nó thổi về cuối con phố và được nhấc bổng lên cao.
    
     “Ê này”, nó gọi to. “Ở đây rất nhiều cảnh. Ngoạn mục lắm. Lên mà xem.”

     Tommy và lá phong không để ý đến lá già.

     “Mình thấy nhiều thứ. Mình thấy bãi rác.” Lá già la to. “Mình thấy khói. Lên đây đi. Mình thấy lửa.”

     “Mình không thấy gì hết,” lá phong nói.

     Tommy thấy hàng rào bao quanh bãi rác thành phố. Nó sung sướng được có bạn. Bọn chúng có lẻ sẽ vào chơi trong bãi rác.

     Đột nhiên, một chiếc ô tô ngừng lại. Đó là mẹ của Tommy. Bà Pennington sắp ngăn thằng bé không cho nó vào bãi rác.

     “Đừng chạy nhanh thế”, bà vừa nói vừa bước xuống xe. Con không được chơi trong đó. Con không thấy lửa sao?”

    Tommy nhìn theo chiếc lá phong thổi mắc vào tường, đang vẩy vùng để trèo qua. Nó chạy đến chụp lá phong nhưng vói không tới.

     Bà Pennington chạy đến chụp chiếc lá. Bà bỏ nó vào túi.
    
     “Đây nhé”, bà nói. “Chúng ta sẽ mang nó về nhà an toàn.”

     Tommy cười, chạy đến xe và bước vào. Nó nhoài người ra ghế sau và nhìn lên trời. Nó tự hỏi không biết chiếc lá già đã bay về đâu. Có lẻ một ngày nào đó nó sẽ thấy những gì mà chiếc lá già đã thấy. Có lẻ vậy./.

VÀI DÒNG VỀ TÁC GIẢ

  MIKE KRATH sinh ở Fort Worth, Texas năm 1956. Ông đã chu du khắp thế giới và đã sống ở năm nước ngoài. Tốt nghiệp từ Đại học Cairo American (1975), Đại học DuPage (1977), Đại học Illinois (1979) và Đại học Texas A & M (1984), nhưng chưa bao giờ được nhận vào Harvard. Krath đã viết nhiều chuyện và đăng trên nhiều trang web ở Anh. Truyện ngắn. "Rear Window of Opportunity” được giải Truyện Ngắn Hay Trong Tuần trên trang web Zinos.com trong tuần từ ngày 31 tháng bảy 2000. “Old Timer” là một trong những truyện được tải nhiều nhất.