Saturday, August 12, 2017

Thơ Xướng Họa - Trịnh Cơ và Bằng Hữu








Xướng:  
      
BIẾNG ĂN…

Thấy nàng khoe những món đồ ăn                                                                             
Nghe nặng trĩu sao cảnh lặng thầm                                                                       
Ngày lại ngày cơm rau đạm bạc                                                                                
Năm qua năm thực phẩm khô cằn
Bên mâm cơm ngán không buồn gắp                                                                             
Cạnh chén rượu say chẳng ngại ngần                                                                          
Cứ vậy...đời ta đâm lạt lẽo                                                                                       
Miếng ngon vật lạ có đâu phần !
TRỊNH CƠ (Paris)  
9 Âout-2017 

Họa:
                                                                                          
họa 1
HIẾN KẾ

Xin mách kế thần trị biếng ăn
Ấy là tìm kẻ chịu chung phần
Chuyện trò rôm rả, tay luôn gắp
Cười nói huyên thuyên, miệng hết cằn
Món dở, lòng vui, hương tỏa ngát
Cơm thường, dạ rộn, vị thơm ngần
Chỉ e hừng chí xơi vô độ
Bội thực, đành ôm bụng khóc thầm !
Sông Thu

họa 2
PHÂN TRẦN     
(Thay lời Trịnh huynh)
Cũng muốn "mè nheo" chẳng thiết ăn
Khiến cho ai đó phải lo thầm
Bắc Âu- một chuyến...bao người đẹp
Mỹ Quốc- đôi nơi...lắm mợ cằn*
Cao số trời bày...không cải phận
Đào hoa thiên định...khó tranh phần
Thôi thì " cấm khẩu" dăm ba tháng
Để tỏ rằng ta dạ trắng ngần.!
Thy Lệ Trang
*Cằn nhằn

Họa 3
TIỆC CHAY

Kén cá chọn canh nên biếng ăn
Bao nhiêu đầu bếp đã thì thầm
Hữu duyên sẽ  hưởng bao mời mọc
Không nợ nên chi lòng đã cằn
Quà chợ cơm chay cho chặt bụng
Trà đình tửu quán chẳng chia phần
Lòng lành đạm bạc gieo nhân quả
Vui đời chay tịnh đẹp vô ngần.
Uyên Quang

họa 4
CHỚ BỎ ĂN

Ai bắt buộc mình phải bỏ ăn ?
Tấm thân tiều tụy chớ than thầm
Bông hoa thiếu nước mau tàn úa
Cây cối không phân sớm cỗi cằn
Bởi vậy cơm sườn xơi mấy dĩa
Nhứt là thịt rám đớp vài phần
Miễn sao ăn sạch, đừng ăn bẩn
Chẳng lý gì đâu ngại với ngần.
Thục Nguyên

họa 5
THÔI RỒI

Nắng hạ công viên những món ăn
Về đây tĩnh lặng nhớ thương thầm
Em yêu một thuở thơ ngây đó
Tri kỷ viễn phương kiếp sống cằn
Chén nước bát canh sao rộn rã
Đầu nghiêng vai sát ý vô ngần
Chẳng thà không biết thôi đành vậy
Gặp gỡ, chia ly… phúc có phần?
Lộc Bắc
 
họa 6
AI GIEO...

Sa sút tinh thần đến bỏ ăn
Ai gieo bấy nỗi...bạn lo thầm
Lời thư thắm thiết sao đà giận
Tình cảm thâm sâu cứ mãi cằn*
Phương ấy chờ trông nhìn rũ rượi
Đêm nay mất ngủ tội vô ngần!
Tim nồng dẫu bén đành cam chịu
Có lẽ trời cao đã định phần...
Như Thu

*cằn nhằn
 
họa 7
THUỐC THẦN
Bị chứng gì đây, hết muốn ăn
E lâu, để khúc ruột teo cằn
Tương tư ngầy ngật, dày thương vụng
Gần gũi thỏa thuê, đã khóc thầm
Bia rượu dần dà quên, giảm bớt
Cơm canh đều đặn, nhớ tăng phần
Bên nhau mỗi bữa vui là tiệc
Chị tiếp anh sơi dạ sướng ngần.
Thanh Hoà

họa 8
CHAY TỊNH

Bíptếch, philê chẳng muốn ăn
Tăng cân nên ngại phải than thầm
Đồ chay thân thể thêm thanh tịnh
Rau rán ruột gan nhẹ bớt cằn
Hạnh phúc mong tìm sao rối rắm
Đau thương trút bỏ lại tần ngần
Thời xưa  một thuở bao oanh liệt
Tu tĩnh mai sau ắt có phần !
 NSK

Họa 9
TƯƠNG TƯ

Lưu luyến làm chi đến biếng ăn
Một mình phải chịu khổ âm thầm ?
Tương tư  sáng tối, tim khô héo
Nhung nhớ ngày đêm, dạ cổi cằn
Muốn tỏ ai đây…còn dụ dự,
Cố quên người đó…cứ tần ngần
Chắt chiu kỷ niệm đầy êm đẹp
Tan hợp ắc do tại số phần !
Chánh Minh
Aug 10, 2017