Một Lần Được Khóc Với Quê
- thơ Trúc Thanh Tâm
Ngước lên
thấy lạ mặt người
Nhìn ngang
ngửa thấy một trời bể dâu
Thư hùng
còn một nhát dao
Vết thương
âm ỉ cứ trào máu tươi
Giết nhau
rồi bịt miệng đời
Đằng sau
tiếng nói giọng cười vuốt ve
Hồn đêm mù
mịt vỉa hè
Độc huyền
ai dạo não nề khúc mưa
Tin người
nên bị bùa mê
Sống là
cõi tạm đừng thề thốt chi
Một bầu
khí quyển sân si
Giữa trầm
luân lạc người đi kẻ về
Một lần được
khóc với quê
Và xin tạ
tội lỗi thề năm xưa!
TRÚC THANH
TÂM
(Châu Đốc)