La Hai - thơ Phan Minh An
Nẫu con gái La Hai
Tui trai tơ Đồng Cọ
Nẫu tường rêu ngói đỏ
Tui học trò lông bông
Nẫu mặn mòi cua đồng
Mắt sông Cô nắng đọng
Biếc xanh trời Chư Hrem
Dìm thuyền tôi êm đềm
Mày cong núi La Hiêng
Má đồng tiền quá ngộ
Tình xôn xao Kỳ Lộ
Cánh môi ngát màu sim
Nẫu hồn tôi Đệ Tứ
Thưở Xuân Sơn trầm tư
Suối Trà Ô ươm mộng
Hà Nhao chớm tình nồng
Tui, từ buổi xa trường
Nhớ nẫu buồn ngất ngư
Tay trơn với nắng đục
Xác thân nhồi sật sừ
Tàn một cuộc u mê
Vườn củ mất lối về
Mái tranh chiều quạnh quẻ
Mây đùn nẽo sơn khê
Dốc Găng, trèo mỏi gối
Trấn Chí Thạnh bồi hồi
Ga Phước Lãnh mồ côi
Tìm nẫu hoài không gặp
Đèo Con Cá nắng chao
Xuân Sơn mờ sắc áo
Người ra đi phương nào
Không nhớ gì tôi sao
Khói lam chiều Phú Mỡ
Buồn như con nước khô
Chuyển xe chiều ba mươi
Gót ngựa già thổ mộ
Đường tàu thân sắt rĩ
Ga La Hai đèn mù
Sương muối mờ âm u
Ướp tình tôi tê dại
Ghế đá ngồi thẫn thờ
Buổi chiều đông năm ấy
Giờ tìm đâu không thấy
Người đợi chờ sân ga
Tàu xuôi ngang phố lẽ
Tuy An buồn quắt quay
Chốn này hai lối rẽ
Người cuối đèo chân mây
Tôi về qua Chóp Chài
Mắt trông vời La Hai
Nẫu, hồn tôi lữ thứ
Giờ mây chiều nhạt phai
Chim về lưng núi Nhạn
Tháp cổ đá phủ rêu
Nẫu chắc giờ có bạn
Tui thân già mốc meo
Cầu Đà Rằng mấy nhịp
Bấy nhiêu sầu chia ly
Hồn La Hai lãng đãng
Gió mơn man xuân thì
Đá Bia phủ mây trắng
Níu bước chân người đi
Mai đời chia cõi vắng
Buồn mang theo được gì
Chuông chùa vọng hư vô
Dế giun sầu cổ mộ
Lốc cốc bước lãng du
Chở hồn thu mấy độ
Ai về qua chốn cũ
Nhặt cành khô mù u
Vấn vương sợi tóc úa
Tình tôi giờ mịt mù
Phan Minh An