Lục Bát Huy Uyên
Qua Sông
Tháng giêng chải tóc qua sông
Để tôi cầm sợi phiêu-bồng trong tôi
Màu con mắt thoáng nụ cười
Màu con tim với môi người buổi xưa
Ai đi đâu để bây giờ
Bỏ tôi ở lại bên bờ quạnh-hiu
Dòng sông ơi đã bao chiều
Hương phai bóng ngã tịch liêu chốn này
Đò người dạo khúc sương mai
Chở riêng nổi nhớ ngắn dài mình tôi .
Buổi Rượu Ở Trong Vườn
Rượu người pha lệ đời ai
Mười năm dâu bể vơi đầy dấu xưa
Mộng người mấy thuở hư-vô
Ngùi trông phố cũ bây giờ đảo điên
Tim người chở mấy ưu-phiền
Để ta hỏi mãi lời nguyền xa xăm
Từng đêm dỗ giấc gọi thầm
Hồn muôn năm cũ còn chăng lối về
Trong vườn tiệc rượu sương khuya
Ta dang tay chết sầu nghe não lòng .
Áo em trắng quá nên tôi
Ngẫn-ngơ ra đứng vào ngồi nhớ thương
Trắng chi em ngợp con đường
Trắng chi em chết tơ vương tình này
Đò qua sông trắng chiều nay
Tôi bâng khuâng trắng tháng ngày chờ ai ?
Mưa
Mưa qua thành ướt cây chiều
Mai rồi có nhớ quạnh-hiu tình này
Mưa tan trên lá đời cây
Mưa phai nhạt bóng tháng ngày xưa sau
Giọt lên ngày nhớ dặm sầu
Giọt về phố cũ đêm chao giọng buồn
Mưa,mưa ngũ triền-miên
Một trời trắng xóa một phiền muộn đau .
Phù Dung Từ
Tay người một đóa phù-dung
Cuối chân trời cũ ráng hồng mù phai
Ta từ độ lạc xa bầy
Nữa mê nữa tỉnh nữa say lưng trời
Về đâu ơi đám Vân trôi
Cùng ta "cuồng trổi" giọng cười đảo điên
Đêm đi xiêm áo mùi trần
Nhìn hoa mà héo hắt từng cánh hoa !
Huy Uyên