Sunday, November 15, 2015

Người Đi - thơ Song Nhị










Bà cụ già tám mươi hai
hôm nay lên máy bay đi  ngoại quốc
tôi ra tận phi trường tiễn bà
như một người thân thuộc
một bà mẹ Việt Nam
bỏ nước ra đi
           
Bà cụ ơi
bà đi tìm gì
khi tuổi đời bóng chiều thoi thóp
           
Ở đây
đồng bào
Quê hương
Tổ Quốc
Cùng một đất trời
không còn chỗ dung thân?!

Bà cụ ơi
bà mẹ Việt Nam
bà không mang theo gì
sao hành trang trĩu nặng
tám mươi hai năm
Buồn vui
Ngọt bùi
Cay đắng
bà lớn lên bằng hơi thở Việt Nam
bằng suốt dọc dài lịch sử trăm năm
từng nỗi buồn vui
thấm sâu vào đường gân thớ thịt
cả một đời người bà không chở hết
năm tháng thì thầm từng kỷ niệm bên tai

Bà ra đi dòng lệ vắn dài
cả đất trời này bịn rịn
Nắng Sài Gòn mùa mưa tháng Chín
người tiễn đưa bà dòng lệ ứa trong tim
như dòng sông con nước chảy im lìm
dòng người tiễn đưa quay lưng chào tiễn biệt

Tôi trở về đây
đêm dài không hết
ngọn đèn khuya hiu hắt những con đường
lòng lại chợt đầy trăm nỗi vấn vương
nghe đâu đó bước chân người lặng lẽ
những bước chân nơi đầu non cuối bể
dĩ vãng ngục tù bỏ lại sau lưng
ôm nỗi giận hờn
hoài bão
đau thương
bước chấp nhận giữa lằn ranh sống chết
người thân yêu đêm âm thầm tiễn biệt
thành phố buồn đứng ngó mãi người đi
tôi ngó chung quanh
còn lại những gì!!

Sai Gòn 1985
Song Nhị