Biệt Hồ Chiều - thơ Huy Uyên
Rồi dòng nước xưa cũng chia hai
bên hồ mịt mù hơi thở
về đâu nổi nhớ
hồ chiều ngậm sương .
Em đi lâu rồi phải không
bỏ chiếc bóng cô-đơn ở lại .
Còn có ai trong chiều
đứng ngậm ngùi mong đợi
mưa cũng không buồn tới
nằm ngũ dưới chân đồi .
Đám con gái cuối dốc xa lạ
tiếc chi một giọng cười
dỗ mãi thu vàng màu lá .
Phải chi rồi có lúc em quay về
đất trời bão dông trùng điệp
tiếng ai gọi chiều tha thiết .
Biệt hồ chiều ...
(Đà-lạt 1992)
Huy Uyên