Tâm Sự Của Cái Bánh In - thơ Dũng Nghĩa
Quê tôi nơi bùn lầy
nước đọng
Nơi cha cày, mẹ cấy, chị gánh phân
Nơi hạt nếp được gieo xuống bao lần
Để chiếc cối xoay vòng ra dạng bột
Nơi cha cày, mẹ cấy, chị gánh phân
Nơi hạt nếp được gieo xuống bao lần
Để chiếc cối xoay vòng ra dạng bột
Nơi quê nghèo nhưng hạt trắng buốt
Dành cho ngày giỗ ngày tết đã bao năm
Những đêm trăng sáng vang tiếng giã
Bây giờ cối chẳng nghe chày nên xa lạ
Bao sắt son đã ra đi tất cả
Đưa tôi vào vật hóa của văn minh
Bây giờ còn đâu nữa gọi thâm tình
Cái bánh in thật sự vào cuối tháng chạp
Tôi cũng mặc áo hoa văn bát ngát
Nhưng thân xác đã trộn lẫn mất rồi
Ngày xưa, tôi thật trinh nguyên ơi !
Thân tạo bởi đường đen và bột nếp
Đêm gần cuối năm: mẹ nhồi, mẹ nhét,
mẹ gõ, mới thành hình
Chiều ba mươi và ba ngày tết linh đình
Tôi phơi mình trên những đĩa sứ
Bên khói nhang đượm vẻ uy nghi
giờ đây tôi chẳng mấy khi
Nghe chuyện đời chân thật nhân ái
Ngày đầu xuân thật tê tái
Chẳng ai hỏi lại mầy...tao !
Nàng hột dưa dù sinh muộn đẻ sau
Luôn được đi vào miệng lưỡi
Những cái bánh cái kẹo mới tới
Được trọng dụng vì đồ Tây,Tàu
Còn tôi là đồ vật mo cau
Tạm dùng, để mốc meo rồi bỏ
Những ngày cuối tháng chạp ơi ! có về đó ?
Trả lại tôi những tiếng gõ đêm về
Để tôi còn được gọi là hương quê
Sản vật nơi bùn lầy nước đọng
Ở đó là quê hương là cuộc sống
Là bột nếp là ngọt lịm đường đen
Một vài tâm sự thân quen
Xin chào tất cả anh em ngày giáp tết