Nỗi Lòng Người Vợ Thăm Nuôi - thơ Huy Uyên
Tết, em lặng lẽ nắm tay con siết chặt
mù câm băng lối những con tàu
từ Quảng-nam lặn ra tới Bắc
rưng rưng sau ngày tàn cuộc bể-dâu
sỏi đá hận thù
hờn căm lũ giặc .
Ngày đêm xóm làng ruộng đồng hợp tác
áo không choàng đủ mùa, lạnh cắt da
thắp tình anh , em bước đường cay-nghiệt
nước mắt chan cơm tang tóc quê nhà .
Chỉ có 3 giờ
ngồi bên nhau đắng cay đất trời bạo-tàn,oan ức
gặp nhau câu không nói thành lời
cầm trong tay mà linh-hồn xưa đã chết
đắng cay cuộc đời,khổ lắm anh ơi !
Người vợ lính như thây người chết trôi đi
phần tư thế-kỷ thãm sầu
em mang đến anh xác thân của người vàng-võ
mang cho anh con tim rõ máu đêm sâu
và cả trời miền Nam sụp đổ .
Ngày ấy trên đồi Chu-Prao đầy giặc
anh cô đơn giữa súng đạn quân thù
tháng ngày hậu-phương dạ bồi hồi ruột cắt
quê-hương đắm chìm đạn lữa thiên thu .
Thuở tóc còn xanh chen ngang đoạn sầu
đã bạc trắng với chiến trường xa ấy
có ngờ đâu dâu bể đổi thay mau
ngày mất nước khuất chìm cơn bão-tố .
Gặp anh nơi đây quặn lòng đau đớn
thăm nhau mà có hẹn được buổi quay về
sương lạnh chiều trại tù giam đời của lính
đồn thù bóng giặc giăng quê .
Mai sau anh có được trở về
em và con
lệ mừng ra trước ngõ
bỏ lại bao năm thương nhớ
mà anh ơi-em gọi có còn nghe ./.
Huy Uyên