Thơ Sau Mùa Chinh Chiến Điêu Linh – Huy Uyên
Sài-gòn 13
Vẫn một mình ta trở lại Sài-gòn
ngồi bên quán nhìn người qua lại
từ buổi Pennsyl.
ấy
em đi xa và ta cũng đi xa .
Đợi em về Sài-gòn 13
những đường me lá vàng đợi gió
tiếng ai giữa chiều nghẹn thở
Chúa trên cao dang tay khóc thầm .
Ta đã quên đời qua đầu súng
bụi đường pha dấu máu hờn căm
một mình đi đếm cả đêm chân
mà đau đớn với Sàu-gòn phù-thủy .
Nghe đâu đây giọng ca của quĩ
trên vòm me thiên-chúa xôn xao
nữa đêm đi ta soi thầm gương mặt
mình ba-mươi mà thế này sao ?
Vẫn gọi tên Sài-gòn 13
(mai rồi ai đi về phố cũ)
ngồi xe buýt chạy loanh quanh phố
tìm hoài chiếc bóng ngày xưa .
Gởi lại người lời hẹn hò từ biệt
mối-thù-câm đem đốt thành than
bôi lên mặt mỗi người một ít
nhìn mặt nhau rồi đứng cười khan !
Quá nữa đời quanh ngã năm ngã bảy
ta không nhớ đâu ơi Sài-gòn
vẫn mang hoài khối buồn sau lưng
ta hóa điên Sài-gòn có biết .
Ta đóng băng ta trong muôn ngàn tưởng tiếc
thắp lên đời em Sài-gòn của ai
13 năm phố rộng sông dài
đã nguội lạnh trái tim bầm máu .
Sài-gòn 18 năm thầm hỏi
Có lẻ tóc buồn nên bạc sớm
quạnh hiu xưa
nép bóng hiên người
18 năm 18 năm lận đận
nên khi về chỉ một mình thôi .
Nên tim cũng đau đời máu
ngồi nhìn em mà bổng ngậm ngùi
mới đó lá đã bầm đời cỏ
18 năm chưa một ngày vui !
Xót xa chi quanh đời bạc phếch
ngựa xe xưa sanh-phách cũng xưa
ai đứng bên kia đường hiu hắt
áo cơm chưa gột hết bơ phờ .
Ta hỏi ta bao điều u uẩn
tháng năm mòn hao vạn bước chân
ta chợt đưa tay sờ râu rậm
18 năm qua ờ thế này chăng .
Đôi khi ta nữa đêm trở giấc
chợt chiêm bao dù giữa đời thường
hoa lá cây người đỏ au màu máu
nhuộm đời cần-lao khốn khổ quanh năm .
Đôi khi ta hỏi người hay quĩ
người ở đâu và tự đâu về
18 năm phù du mộng mị
dâu bể rồi cũng cuốn trôi đi .
Sài-gòn ơi ! biết nói điều gì.
Sau
75 uống rượu một mình
Những tưởng đời không còn độc ẫm
nên buồn chẳng dứt áo ra đi
chén rượu đầy vơi bao cay đắng
hạnh-phúc cho người chẳng còn chi .
Ai hát bên trời đêm xuân lạnh
ngờ đang tấu nhịp mộ-khúc-buồn
còn chăng nữa cuộc sầu dâu bể
mà dỡ dang người vội đem chôn .
Nữa ly này cay ly biệt
chưa chắc ai xưa đã từng say
câu hồ-trường-cổ ôi da diết
bỏ lại đời ta ở phương này .
Này mây , này chiếu , này men rượu
mây ở xa và người cũng xa
còn chăng chiếu rách đời tăm tối
mà tóc ta trắng tự bao giờ .
Ta ơi đừng đắm đời trong rượu
em xưa giờ có nhớ ta đâu
một con đò cũ ngày chung bước
chia mãi đời ai mấy nhịp cầu .
Đêm nay uống rượu ờ say khướt
trời đất quanh đây bổng bạc lòng
có đau hồn nước đang tuôn chảy
có trào búng máu nghẹn ngào không ?
Chưa chắc đêm nay ta còn sống
rượu say ngày tháng cũng phai mòn
thương em bao lối đời xa rộng
gõ nhịp ly buồn nước mắt tuôn .
Cứ ngỡ em đi giữa khuya buồn .
Cuối năm 75 cũng uống rượu một mình
Này bạn xa nhau từ dạo đó
phấn son trang điểm mãi quê người
có chăng còn lại chiều mắt đỏ
bên chén rượu buồn cuối năm thôi .
Ta bạn phiêu du-hề dâu bể
bao năm xa đời chơi vơi
bạn đi từ đó , ta từ đó
dấu mãi vào tim bóng một người .
Những khuya đếm bước quanh hè phố
ta nhớ bạn về áo trắng xưa
chuyện tình kỹ-niệm căn nhà nhỏ
hai đứa hôn nhau dưới trăng mờ .
Đêm nay chén rượu hề vơi cạn
bóng ai quay lại cả trời say
ta đời chìm khuất bao phận bạc
nên nữa đời ta với đắng cay .
Uống ly rượu nhạt ta cùng bạn
ngày nào hai buổi đón cùng đưa
làng tre rợp bóng hai tim trắng
trắng cả đời nhau dến bây giờ .
Đêm nay bạn ở phương trời ấy
ta đứng bên cầu ngang sông xưa
bạn đi từ buổi chiều thay nước
nên một mình ta mãi đợi đò .
Thôi bạn đêm nay đêm ba mươi
trời Pennsyl. chắc lạnh bây giờ
ta hồ cố-lý-hương tàn mộng
đem đốt ngang trời chảy bơ vơ .
Đêm ở Gò-nổi
Ta đứng nơi này đêm Gò-nổi
súng cầm canh giặc ánh mắt trừng
lòng mang sầu cả trời tăm tối
chạnh xót đời trai tim rưng rưng .
Ta có mẹ già thức mãi khuya
vợ dại con thơ ngày mãi khóc
bơ vơ đầu bãi , mù cuối dốc
mà đợi trông chi một ngày về .
Đời đã héo mòn theo buổi trước
bóng ai đứng lặng sững bên hiên
mắt đăm đăm dặm ngàn xuôi ngược
hoang phế trôi theo một cỏi tình .
Em có chờ ta ngày bắc tiến
mà vui câu hát mộng hòa-bình
mà nay không có ai đưa tiển
còn lại chiến-trường khúc chiến-chinh .
Nằm đây chờ giặc qua đầu súng
lòng giá lạnh rồi dấu hờn căm
sương đêm lả chả rơi vai áo
Gò-nổi đường về quá xa xăm .
Ơi em còn thức bao đêm trắng
có đợi người bên bếp lửa hồng
ta mãi chôn đời theo chiến trận
hỏi
em có buồn không có nhớ không ?
Ba khúc
lục bát buồn
1- lá
Khi xưa lội suối băng đèo
em ngồi xòe mấy cọng rêu mốc xì
thưa rằng đây cỏi từ-bi
suối khe liếc mắt thầm thì cùng em
khói sương lay động hang rèm
vách chênh chếch đứng...lá chen lối vào .
2- chim
Áo ai rớt lại bên cầu
ta ngồi nối lại nổi sầu quanh ta
nhìn sông , sông bỏ đi xa
hỏi dòng nước , nước đỏ sa mắt người
đưng trên cầu...dãi sự đời
cầu vồng bảy sắc tắm trời đảo điên .
3- sông xa
Giá ta được đứng giữa đường
thả chiêm bao tận mấy phương trời buồn
cỏi người mù mịt u-minh
cỏi ta thiên-lũng lời nguyền hư-vô ./.
Huy Uyên