Phan Thiết, Tình và Sầu Bỏ Lại - thơ Huy Uyên
Ngày nào đó đưa em về mũi Né
bãi cát trắng dài
hàng phi lao xanh
tình hai đứa bao mùa dâu bể
qua đi rồi những lúc nước mắt vây quanh .
Biển lặng, đêm thắp sáng Kê-gà
sóng xô sắc xanh màu ngọc
trăng dát vàng để em chao mái tóc
lửa bên đồi bập bùng dấu lệ
bụi đường sương pha .
Núi,rừng và cát hoang vu
vườn-Đá,đồi-Sứ vàng chiều sóng dạt
quanh tiểu-vạn-lý-trường-thành nghe ai hát
đêm thu
Thuận-quý bao la mây trời nhuộm sắc .
Dãi dầu khói sương Thuận-nam,Trà-cú
hoang hoải đêm Bằng-lăng,Linh-sơn
dinh thầy-Thím nhớ ai mà không ng ủ
cho La-gi buồn thêm xao xuyến hơn .
Thu phai gởi tình về Phan-thiết
trên đồi nắng trải bước người đi
quá khứ một thời Po-sha-nư cổ tích
lung linh bàu-Trắng
anh nói với em điều gì .
Mưa nắng nghiêng sông,bến Cà-ty
tình cũ trao em bên cầu Po-thít
lối cũ Đức-long đứng đợi ai về
để Lạc-đạo buồn ngóng trông
người cũng chưa quay về kịp.
Em gởi lòng theo trái tim đau
sao đi
mà bỏ lại mối tình sầu
Phan-thiết !!!
Huy Uyên