"N ín Đi Ông Nội..." - Cỏ Hoang
“Á… ách…chù…ù! … Ách…xù!... Ách…”
Ông Khiêm nhẩy mũi liên tục mấy cái. Làm như môi
trường chung quanh cũng đồng lõa tiếp tay với nỗi buồn bực sẵn có trong lòng mà
hành hạ, quấy rầy cái thân già lẻ loi thui thủi của ông cho đến nơi đến chốn vậy.
Mỗi năm cứ vào đầu Xuân, trong vườn sau nhà ông đủ loại hoa nở rộ cũng chính là
lúc ông khổ sở nhất vì chứng dị ứng với phấn hoa. Lúc con trai ông còn ở nhà cứ
nhằn ông sao trồng quá nhiều hoa để cho không khí kém trong lành. Nó đâu biết rằng
mỗi loại hoa nở vào từng mùa khác nhau - đặc biệt là dịp Tết - có ý nghĩa quan
trọng như thế nào đối với ông. Đó là vì ông vốn là người luôn thích sống theo
thói quen xưa, lề lối cũ, luôn giữ đúng lễ nghĩa, đạo đức, bảo vệ nề nếp, gia
phong và tập quán cổ truyền một cách cực đoan, cố chấp. Thêm vào tuổi tác cao
cũng góp một phần ảnh hưởng đến sự bảo thủ, tư duy, khó chấp nhận những đổi
thay đồng thời tạo nên sự cản trở khó khăn cho việc hội nhập và thích ứng với đời
sống mới trên xứ người của ông.
Công việc vườn tược gần như chiếm hết thời giờ
trong ngày của ông Khiêm. Mùa Đông ông chăm sóc từng gốc magnolia tím, hoa đào
quince, tâng tiu từng giò thủy tiên, vun xới mấy khúm cúc đủ màu. Ông trân quý
từng cụm jasmine mùa đông* mà ông dùng thay thế cho hoa mai vàng ở quê nhà và cố
sao cho chúng trổ hoa vào đúng thời điểm Tết thôi. Rồi những chậu lan bướm đủ
màu sắc nữa, chúng là bậu bạn của ông trong những ngày tháng lạnh lẽo. Vào
tháng Hai tháng Ba ông có nào hoa mận plum, hoa đào lông peach, đào trơn
nectarine, hoa táo, hoa lê, hoa trà camelia cùng đám lan đất với những ngồng
cao mang hai hàng bông to rực rỡ. Đến tháng Tư ông lại có mấy gốc anh đào
Cherry Blossom, hoa hồng rose đủ màu, rồi hoa Tử Đằng Wisteria nở rộ tím và
thơm ngát, hoa đỗ quyên Azalea pha sắc, hoa tuyết Snowball trắng nuốt nuột...
Ôi thôi, kể hoài không hết tên các loài hoa nở quanh năm trong vườn nhà ông. Và
rồi chính vì thế mà ông luôn bận rộn quanh năm suốt tháng, làm quần quật cả
ngày không hết việc. Nhờ thế mà ban ngày ông quên khoắng đi nỗi buồn cô quạnh,
ngày dài đìu hiu cuối đời; tạm gác một bên cái buồn xa con cứ đeo đẳng bên lòng
và cái tuổi tác nó cứ leo thang vùn vụt mà lại ngược chiều với sức bền bỉ dẻo
dai của cơ thể ông. Có lúc ông cũng cũng thấy cơ thể mỏi nhừ tử chứ, đau đớn chỗ
này, nhức nhối chỗ nọ, nhất là cái lưng dạo này hành hạ ông thường xuyên hơn.
Nhưng ông vẫn không màng quan tâm đến, vì ông cần một giấc ngủ mê mệt thiếp đi
lúc đêm về. Ông tự nhủ: cứ ngủ đêm đến sáng là sẽ khỏe lại ngay. Và ông tiếp tục
miệt mài trong thú đam mê hoa lá và cây kiểng của mình. Thế mà cứ mỗi khi quanh
quẩn bên chúng vào lúc bông nở rộ đẹp nhất thì ông không sao tránh khỏi bị ngứa
ngáy mắt, mũi, tai, cuống họng và nhảy mũi liên miên. Thoạt đầu ông còn chịu
khó đi Bác sĩ lấy thuốc uống ngừa. Lâu dần ông lười rồi cứ để vậy chịu trận.
Ông bảo để cho cơ thể quen dần, cũng chẳng chết ai. Thế mà… thế mà…
”Ách… xi… i… xì!” Lại nữa, ông phàn nàn. Thế mà…
lâu nay nó có chịu quen đâu!
“God bless you.” Bên kia rào nhà ông có tiếng non
nớt của trẻ con nói vói sang.
“Thank you.” Ông cũng vội vàng đáp lễ theo phép lịch
sự.
Chủ cũ ngôi nhà sát cạnh nhà ông trước kia đã dọn
đi cả nửa năm rồi. Nhà để trống cho đến bây giờ mới có người mới dọn vào được
vài hôm. Theo như sự tò mò, xoi mói của ông Quỳnh - bạn ông - thì hình như chỉ
thấy có một người đàn bà và hai đứa trẻ. Ông nghe vậy thì biết vậy thôi, chẳng
để ý làm chi. Đến nay nghe tiếng trẻ con ông độ chừng là bé gái chỉ khoảng 5
hay 6 tuổi là cùng. Có lẽ gia đình hàng xóm mới là cặp vợ chồng hãy còn trẻ.
Ôi chao! Cái cổ của ông sao mà nó ngứa khốn ngứa
khổ thế này. Ông phát ho lên mấy tiếng cho thông cuống họng. Bên kia rào lại vọng
lên tiếng trong trẻo, non nớt và đãi nhựa kéo dài:
“Are you O.K… ê… ế…?” Giọng như săn đón, lo lắng
và dễ thương làm sao!
“Yes, I am OK. Thank you.” Ông Khiêm mỉm cười và
trả lời.
“Where is your mom?”
Bây giờ thì ông thật sự bật cười thành tiếng vì đứa
bé này có sự ân cần, quan tâm cho người khác đến hay.
“I am an old man and I don’t need my mom.”
“Oh!”
Sau tiếng “oh” như trút được nỗi lo âu thì ông
nghe có tiếng kéo lê vật nặng nề một cách khó khăn. Rồi một cặp mắt tròn xoe với
khuôn mặt bầu bĩnh, xinh xắn, đẹp như tiên đồng ngọc nữ nhô lên khỏi hàng rào,
vẫy vẫy tay về phía ông.
“Hello! Oh! Oh! You look like my Gran Pa. Sonny!
Get up here. Look at him. See? See?
Con bé này thật lanh lợi, nói không ngừng miệng.
Nó đi xuống và ông nghe lục đục một lát thì một đứa bé trai kháu khỉnh lại cố
rướn đầu nhìn sang bên ông nhưng cứ bị thậm thụt vì còn quá thấp. Bây giờ thì đến
phiên ông Khiêm đâm lo lắng, sợ chúng bị té lỗ đầu gẫy cẳng. Ông lật đật chạy đến
bên rào để chúng nhìn ông cho rõ và trả lời mấy câu hỏi tò mò, ngây thơ của
chúng. Chúng cứ quả quyết là ông giống y ông nội của chúng trong hình. Thằng bé
Sonny thì bảo râu của ông giống râu ông nội nó. Đứa con gái tên Annie thì chỉ
vào kiếng ông đang mang và bảo kiếng của ông nó cũng như vậy đó. Ông phải phì
cười và giảng giải cho chúng là những người già đều có điểm chung là để râu và
mang kiếng. Cuối cùng ông bảo chúng vào trong nhà vì ông bận việc nên không ở
ngoài sân nữa.
“Can I call you ‘Gran Pa’?” Chúng vâng lời ông,
nhưng trước khi đi còn ngoái cổ hỏi.
“If it’s OK with your mom.”
Ông trả lời cho qua chuyện rồi thong thả đi vào với
một thoáng lâng lâng, nhẹ nhàng và háu hức như đứa trẻ vừa được quà. Dường như
có một cái gì là lạ vừa mới len lỏi vào con tim nguội lạnh, khô cằn của ông. Có
tiếng reo vui lào xào từ khóm hoa, ngọn cỏ đang đuổi theo sau lưng. Mùi hương tổng
hợp của hoa Xuân thoang thoảng quyện bước chân ông vào đến tận trong nhà.
Đã lâu rồi, từ khi thằng con trai bỏ đi, ông chưa
bao giờ có được giây phút vui vẻ như chiều hôm nay. Hai đứa trẻ con nhà hàng
xóm mới dọn tới thật dễ thân thiện và đáng yêu làm sao. Những đứa trẻ sinh đẻ
trên xứ người hình như dạn dĩ và niềm nỡ hơn trẻ ở xứ mình. Giá ông có được mấy
đứa cháu nội bên cạnh thì hẳn giờ này chúng cũng lớn chừng này và cũng khôn
ngoan, mau mắn như thế. Ơ, mà nào phải ông không có đâu chứ!... Rồi theo dòng
suy tư một cách vô thức, ông lần hồi quay trở về với cuốn phim cũ kỹ đã làm nhức
nhối, tê buốt cả cõi lòng trong phần đời còn lại của ông.
Vợ ông mất sớm, để ông lại một mình cu ky nuôi thằng
con trai mới 15 tuổi. Ông chỉ mong sao lo cho nó học hành xong rồi cưới một con
vợ đàng hoàng tử tế và đẻ cho ông vài đứa cháu nội để nối dõi. Thế là ông đã
làm tròn bổn phận đối với tổ tiên, giữ vẹn lời hứa với bà, vì nhà ông mấy đời vốn
chỉ một cây một trái đơn độc. Thế mà bao nhiêu hy vọng ông đặt vào thằng con
trai nay đã tiêu tan theo mây khói.
Trăm chuyện chỉ tại bắt nguồn từ một con đầm lai
mà thôi! Khi Nhân – thằng con trai duy nhất của ông - ra trường rồi tìm được một
việc làm tương đối tốt và gần nhà thì ông Khiêm bắt đầu dò la, tìm cách làm mai
mối ngầm những cô gái trong đám con cháu của bạn bè ông cho nó. Mỗi lần ông dẫn
đi coi mắt đứa con gái nào thì nó đều gạt ra và viện hết lý này lẽ nọ để thối
thoát. Lúc thì nó bảo chờ có công ăn việc làm thật vững chắc đã. Khi thì nó muốn
để thong thả học lên cao nữa. Hoặc chưa gặp phải người đồng tâm hợp ý… Mãi cho
đến khi ông Khiêm sốt ruột, lo nghĩ có lẽ mình sẽ không kịp thấy mặt cháu nội
trước ngày nhắm mắt - thì đùng một cái - thằng con xin phép ông cho nó cưới một
con đầm lai. Lai gì thì ông chẳng cần hỏi, chỉ chắc một điều là nó không phải con
gái Việt Nam thuần túy như ông đã trù định. Ông Khiêm đón tin này như trời
long đất lở. Cái điều ông lo sợ sẽ bị tuyệt dòng, tuyệt giống, mất gốc nay sắp
thành sự thật rồi. Làm sao ông chấp nhận được chứ? Tổ tiên nhà ông có chịu nhìn
nhận đám cháu ngoại lai chẳng giống ai trong họ hàng xưa nay không? Ông vừa lo
sợ vừa tức giận phừng phừng. Thế là ông làm toáng lên, la rầy thằng con không
tiếc lời. Cha con cứ lời qua tiếng lại. Thằng con nhất định không nhượng bộ bố
nó nửa bước. Còn ông cương quyết không thừa nhận con dâu người nước ngoài. Cuối
cùng ông tuyên bố thẳng thừng:
“Mày còn nhìn nhận tao là cha mày thì kiếm một con
vợ Việt Nam mà mang về đây. Còn muốn lấy Tây Tàu gì thì cứ đi theo nó. Tao cấm
mày không được mang những thứ ấy vào nhà này. Kể như tao không có con có cháu vậy.”
Nhân chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng bỏ đi. Vài
hôm sau nó trở về với lão Quỳnh – bạn của ông Khiêm – để nhờ lão năn nỉ phụ. Nó
biết ông Khiêm thường nể lời ông Quỳnh vì họ là bạn nối khố lâu đời với nhau.
Nhưng lần này thì dù ông Quỳnh nói phải nói trái gì đều bị ông Khiêm gạt qua một
bên và khăng khăng giữ vững lập trường của mình: không thừa nhận con dâu ngoại
quốc. Cuối cùng ông Quỳnh đành nói huỵch toẹt cái sự thật phũ phàng trước mắt:
“Ông bạn già à, tôi nói thiệt nghen, lớp mình rồi
nay mai gì cũng theo ông theo bà chớ đâu có lột da mà sống đời với con cháu
đâu. Thôi thì mình ở xứ người được sao thì bằng lòng vậy đi, miễn tụi nó thuận
thảo, hạnh phúc với nhau là mừng rồi. Như con cái tôi ấy…”
“Ông khác tôi khác. Ông có tới 3 thằng con trai, mất
đứa này còn đứa kia. Còn tôi chỉ có một mống, thử hỏi cháu nội tôi một lũ ngoại
lai làm sao tôi ăn nói với tổ tiên chớ?”
“Ối, thời nay mà. Ông bà mình rồi cũng châm chước
chứ hơi đâu mà bắt bẻ, trách móc con cháu.”
“Không! Tôi đã bảo không là không. Anh đừng có vẽ
đường cho hươu chạy nữa bằng không tình bạn bè của mình sẽ bị sứt mẻ đó.” Ông
Khiêm bực tức trả lời.
“Là bằng hữu với nhau lâu nay, tôi chỉ mong cha
con anh được vui vẻ, gia đình anh yên ấm thôi. Tôi hy vọng anh nhẹ tay cho cháu
nó nhờ. Đừng để đi đến cảnh “già néo đứt dây” nghe ông bạn già.” Ông Quỳnh hơi
bị phật lòng nên nói xẵng. Xong ông quay sang Nhân và nói:
“Chú xin lỗi đã không giúp được gì cho cháu. Chuyện
này chú đã đoán trước với cháu vậy đó. Khó lắm.”
Nói xong ông Quỳnh bỏ ra về. Một mình Nhân vẫn tiếp
tục xuống nước nài nỉ:
“Ba, tụi con lỡ thương nhau rồi. Ba cho con cưới
Jeannette nghe.”
“Không cưới xin gì cả. Mày muốn thì dắt đi cho khuất
mắt tao. Đừng bước chân vào nhà này nữa. Lời tao như đinh đóng cột.” Nói xong
ông Khiêm bỏ ra sau vườn.
Nhân buồn bã, lặng lẽ mấy hôm rồi báo cho ông biết
nó đã nhận việc làm ở Âu Châu và có lẽ sẽ ở bên ấy một thời gian. Ông Khiêm
kinh ngạc đến lịm đi, đớ người ra khi biết tin này. Rồi tiếp đến là những chuỗi
ngày quay quắt với nỗi xót xa thắt thẻo, buồn rầu áo não. Ông chỉ tính làm cứng
cho thằng con thấy khó khăn mà thôi con đầm chứ ông đâu có nghĩ tới nước nó
cũng cứng đầu cứng cổ và ngang bướng, dám thi gan với ông. Ông thầm ước phải
chi còn bà thì những chuyện nhức đầu này đã không xẩy ra. Bây giờ ra nông nổi
này ông chỉ còn nuôi hy vọng thời gian sẽ làm cho thằng con sớm chán con đầm,
suy nghĩ lại rồi trở về nhà.
Bẵng đi thời gian dài cha con xa cách. Mỗi năm
Nhân ghé qua nhà vài hôm thăm ông rồi lại đi tiếp, còn thì chỉ gọi điện thoại hỏi
thăm sức khỏe, việc nhà cửa, linh tinh vậy thôi. Cả hai cha con cùng tránh nhắc
nhở đến chuyện xưa. Có nhiều lúc nói chuyện với con trai ruột thịt của mình qua
điện thoại mà ông tưởng như đang nói vu vơ, gượng gạo với người xa lạ, chưa đủ
thân thiết để có thể cởi mở hàn huyên mọi chuyện vậy. Bức tường chia cách cha
con ông ngày một dầy hơn, kiên cố hơn. Vì đâu nên nỗi này? Nỗi đau nỗi buồn khó
giải! Tại sao thằng con không biết giữ đạo làm con? Trời không chịu đất thì đất
phải chịu trời chứ, chẳng lẽ ông phải xuống nước đầu hàng? Bao đêm ông Khiêm nhớ
đến người vợ quá cố của mình và thầm trách sao bà đi trước để khổ lại cho ông.
Nếu bà còn sống bà sẽ xử trí ra sao đây? Ông già rồi nhưng cái lòng tự ái vẫn
còn to bằng trái núi, tánh tự cao tự đại vẫn cứ y nguyên như thuở còn trẻ. Ông
không thể hạ mình để lên tiếng tha thứ hay năn nỉ thằng con quay lại. Mới cách
đây mấy tháng thôi, Nhân trở về một mình và ở nhà khoảng hai tuần lễ. Ông Khiêm
mừng lắm, tưởng mọi chuyện đã qua đi và sẽ trở lại bình thường như xưa. Ngờ đâu
trước ngày đi nó xin ông tha lỗi rồi lại xin phép được đem vợ con về tạ tội. Thế
là niềm hy vọng mới chớm trở lại của ông đã vội tan vỡ, cơn giận ngỡ rằng đã
nguôi ngoai bây giờ lại bùng lên như ngọn lửa gặp phải gió to.
“Tưởng mày bỏ con đó mà về đây để tao lo vợ con
đàng hoàng tử tế cho mày chứ còn cái thứ vợ con lượm đầu đường xó chợ thì đừng
hòng tao nhìn nhận.”
Ông quát tháo to tiếng và tức giận quá độ khiến áp
huyết lên ầm ầm đến nỗi phải chở vào bịnh viện cấp cứu. Từ đó ông mang thêm chứng
bịnh cao máu. Và cũng từ đó thằng Nhân không gọi về nữa. Vậy đó. Cảnh gà trống
nuôi con của ông bây giờ thành gà trống cui cút một mình. Ông rơi vào tận cùng
của nỗi cô đơn, chán chường và thất vọng vì thấy mình bất lực.
Càng ngày ông càng cảm thấy những quyết định của
mình ngày ấy dường như có điều quá đáng, không ổn. Ngày xưa cha mẹ ông ở dưới
quê tận Phong Điền - Cần Thơ, cho ông lên Sài Gòn học rồi cũng muốn ông về lấy
con gái vùng quê đó để có con dâu biết cách ăn thói ở cho thích hợp với gia
đình chồng. Nhưng nào ông có nghe lời đâu. Ông chống đối quyết liệt và nhất định
đòi cưới An, một cô gái gốc Sài Gòn đang học trường Marie Curie. Dạo ấy để được
cưới An ông đã dọa cha mẹ nếu không bằng lòng thì ông sẽ cạo đầu đi tu. Dòng họ
ông chỉ trông cậy vào một mình ông để nối dõi tông đường sau này. Thế là cha mẹ
ông đành phải chìu thằng con. Nhờ vậy ông mới cưới được vợ theo ý mình. Phải
chăng sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đó? Phải chăng cha mẹ ông đã có tầm hiểu
xa, thấy rộng và cảm thông cho thế hệ kế tiếp nhiều hơn ông, đã khôn ngoan sáng
suốt hơn ông vạn lần? Ông suy nghĩ, cân nhắc nhiều lần trong những đêm thâu
trăn trở không ngủ được, rồi tự hỏi có phải mình đã tính toán sai lầm. Làm sao
lật ngược thế cờ đây? Mới đó mà đã năm năm trời!
Một tuần sau bà hàng xóm dẫn hai đứa con và mang một
dĩa bánh nướng còn nóng hổi sang thăm ông. Bà bảo lẽ ra bà định sang thăm ông
ngay hôm mới đến nhưng vì dọn nhà một mình quá lu bu nên không làm được. Ông
Khiêm cũng lấy làm tiếc vì đúng ra chính ông phải là người đến thăm láng giềng
mới dọn đến trước mới phải, nhưng vì vợ ông mất rồi nên ông chẳng biết tính
toán sao coi cho được. Janne – tên người hàng xóm và bà yêu cầu ông gọi như vậy
- tánh tình bặt thiệp, cởi mở, vui vẻ, dí dỏm, đôi lúc khôi hài rất duyên dáng.
Tuy mang vẻ đẹp rạng rỡ của người Tây phương, nhưng bà vẫn không thiếu nét nhu
mì, hiền hậu và tế nhị. Janne cho ông biết sau mùa hè năm nay sẽ vào dậy môn
Ngôn ngữ học cho một trường College gần khu ông ở. Còn chồng bà vài tháng nữa sẽ
chuyển công tác về hãng gốc cũng tại đây, lâu nay ông ta đã làm cho một chi
nhánh của hãng này nhưng ở nơi khác.
Hai đứa trẻ một gái một trai thật xinh xắn, khôn
ngoan và lễ phép. Chờ khi người lớn ngừng chuyện mới xen vào.
“Mom, can I call him “ông nội”? Con Annie hỏi mẹ
nó.
Ông Khiêm chưng hửng một cách thích thú và trố mắt
nhìn vì ông nghe rõ ràng nó phát âm hai chữ “ông nội” đúng y tiếng Việt Nam.
Đoán được sự ngạc nhiên của ông, Janne giải thích:
“Tôi dạy cháu tiếng Việt đấy. Vì chuyên môn của
tôi là Ngôn ngữ học nên tôi cũng biết được vài thứ tiếng. Hơn nữa chồng tôi và
tôi luôn cho rằng càng biết được nhiều thứ tiếng thì càng tốt. Tôi đoán chừng
ông là người Việt Nam nên rất mừng là mẹ con tôi được ở cạnh làm quen với ông
và có cơ hội thực tập nói tiếng Việt luôn.”
“Ồ, tôi rất lấy làm vinh dự được cái may mắn đó.
Tôi cũng nghĩ như bà, biết thêm nhiều thứ tiếng rất có lợi cho bọn trẻ về sau.”
Ông Khiêm trả lời vội vàng như sợ lỡ mất cơ hội hiếm
có vậy. Dầu gì thì cũng là cái tự hào dân tộc mà.
“Và ông cho phép chúng nó gọi bằng “ông nội” nhé?
“Được. Được lắm.” Ông Khiêm toét miệng cười.
“Theo phong tục người Việt nam thì cháu chỉ đáng
tuổi con cháu ông thôi và sẽ gọi ông theo con cái mình, tức là cũng gọi ông bằng
“ông nội” để cho bọn trẻ noi theo.”
Lần này bà Janne nói tiếng Việt hẳn hoi và rõ
ràng. Ông không ngờ bà chẳng những nói được mà còn am hiểu sâu xa phong tục, lễ
nghĩa của người mình nữa. Ông thật hỉ hả trong lòng và có cảm tình với gia đình
này ngay. Ông thầm hy vọng người chồng của Janne cũng sẽ có sự thông hiểu văn
hóa Á đông như vậy.
Bỗng nhiên ông Khiêm có được một người láng giềng
tốt bụng, hiểu biết và bải bui cùng hai đứa cháu nội “hờ” thật dễ thương giống
như cơ may từ trên trời rớt xuống vậy. Họ qua lại với ông thường xuyên hơn. Hai
đứa nhỏ quấn quit, líu lo bên ông mỗi khi chúng sang chơi làm ông tạm quên được
nỗi buồn quạnh hiu. Janne nấu được món ăn gì lạ và ngon đều chia sẻ với ông một
cách vồn vã, nhiệt tình. Nhất là sau này cô tuyên bố đang học nấu thức ăn Á
đông và đặc biệt là món ăn của người Việt Nam. Lúc đầu ông nghĩ đó chỉ là cử chỉ
lịch thiệp, ân cần của người Tây phương. Nhưng lâu dần thì ông thấy cả mấy mẹ
con họ đều tỏ ra nồng nhiệt, thân thiện thật sự và luôn quan tâm đến ông một
cách đặc biệt khiến ông cảm động và thấy trong lòng cũng nẩy sinh một thứ tình
cảm quyến luyến, quí mến họ không kém. Cảm giác hơi lạ lẫm, ngỡ ngàng, nhưng thật
dễ chịu.
Ông Khiêm vui cùng cái vui chung với gia đình hàng
xóm mà lâu nay ông không hề trải qua. Ba mẹ con họ thường mời ông tham dự những
buổi picnic ngoài công viên do ông hướng dẫn địa điểm, hay những bữa tiệc nướng
nho nhỏ nhưng đầy thích thú cho cả người già lẫn trẻ con trong sân sau nhà.
Thét rồi ông đề nghị và được sự ủng hộ nhiệt liệt của cả 3 mẹ con là mở một cửa
nhỏ giữa hàng rào ngăn hai bên vườn sau để thông thương hai nhà cho dễ dàng và
an toàn cho 2 trẻ. Ông tự coi cái trọng trách lưu truyền văn hóa và dạy tiếng
nước mình cho người khác là bổn phận của ông, của những người Việt lưu vong còn
nhớ gốc. Vì vậy ông soạn thảo chương trình dạy bọn trẻ nói và đọc chữ Việt một
cách kỹ càng, có phương pháp hẳn hoi, vừa hấp dẫn, vừa vui lại dễ nhớ. Ông thầm
tự hào dầu gì thì mình cũng từng làm việc phiên dịch sách ngoại ngữ cho bộ giáo
dục trước đây chứ tệ gì. Bọn trẻ học nói tiếng Việt nhanh chóng và tiến bộ thấy
rõ, chúng thường thỏ thẻ kể chuyện cho ông nghe về ba nó. Thằng em có lúc mếu
máo nói với ông “con nhớ Ba lắm”. Còn con chị hay nhắc đến ông nội mà nó chưa
bao giờ biết mặt, chỉ thấy qua hình. Nó bảo “Ba hứa đem con về thăm ông Nội nay
mai mà”. Có lúc nó lại bảo ba nó lấy tên bà nội đặt cho nó đó. Bà nội nó chết rồi.
Ông chạnh lòng nghĩ đến thằng con mình và ước gì mấy đứa này là con của nó thì
chắc ông sẽ thương yêu chúng vô vàn. Còn Janne, có lúc cô gọi ông bằng “ông nội”
theo hai đứa con, có lúc cao hứng cô gọi ông là “Papa” ngon ơ, ngọt xớt luôn
làm ông rưng rưng nghĩ đến người con dâu không bao giờ có được của mình mà mủi
lòng. Vì sao nên nỗi này? Ông vẫn thường tự hỏi. Có phải vì ông quá khắt khe,
quá cố chấp không? Tại sao cứ là người Việt mới thương yêu, quí mến được? Biết
đâu cháu ông nó cũng đáng yêu như hai đứa trẻ này thì sao? Dẫu chúng có lai
căng thì vẫn còn một phần máu mủ của ông chứ nào phải nước lã? Ờ, mà ông nghe
đâu hình như thằng Nhân cũng đã có hai đứa con rồi. Nhưng biết nó ở đâu mà hỏi
bây giờ? Lòng ông chùng xuống, trĩu nặng như bầu trời mùa Đông thê lương, ảm đạm.
Năm nào cũng vậy, từ khi thằng Nhân bỏ đi, cứ hễ đến
ngày sinh nhật của ông Khiêm là ông Quỳnh hẹn đến để chúc thọ ông rồi họ rủ
nhau đi đây đi đó để giúp ông tạm quên nỗi buồn cô quạnh. Sau cùng ông Quỳnh
trao cho ông món quà gọi là của riêng thằng Nhân nhờ ông trao lại. Còn thằng
Nhân chỉ gọi về chúc mừng sinh nhật ông qua loa là xong chuyện. Mấy lần đầu ông
Khiêm buồn và giận thằng con lắm vì nó chẳng nhân nhượng và nể nang ông chút
nào. Nó cứ đi biệt không về! Giống như tình phụ tử giữa ông và nó nhẹ tênh như
lông hồng vậy. Lâu dần ông cũng đành làm ngơ cho qua ngày đoạn tháng. Vì ông
không thể hạ mình mà xoay chuyển thế cờ được.
Năm nay thì hơi đặc biệt khác. Ông Quỳnh hẹn sẽ
chuẩn bị thức ăn và mang đến nhà ông để họ cùng nhau nhậu nhẹt một bữa cho đến
quắc cần câu. Nói nghe hùm hổ thế thôi chứ thật ra hai ông chỉ lai rai dăm ba sợi
là đã đầu hàng thua trận tại chiến trường rồi. Còn sức đâu mà chiến đấu đến
cùng chứ! Họ đều thừa nhận như vậy. Nhưng vẫn đủ sức tạo bầu không khí sôi nổi,
vui vẻ, hào hứng cho hai ông già sống lại giây phút hào hùng của mình ngày xửa
ngày xưa. Mới đó mà đã mấy mươi năm rồi còn gì!
Ông Quỳnh mang đến hai chai rượu đỏ, một gói khô mực
cán mỏng, tơi và mềm chấm với tương ớt, một dĩa gỏi chân gà rút xương mà ông
Khiêm thích.
“Gỏi của bà nhà tôi gửi ông đấy. Còn khô mực này
con dâu về VN mua qua cho tôi cùng cái máy cán cho mềm chứ răng cỏ đâu mà nhai
nổi khô mực như xưa.” Ông Quỳnh giải thích.
Trong lúc ông Khiêm loay hoay dọn thức ăn bày ra
bàn rồi với tay lấy hai cái ly uống rượu thì có tiếng gọi cửa. Mở cửa ra ông thấy
người hàng xóm mới khệ nệ mang hai dĩa thức ăn thật to cùng lổm ngổm nào gói
nào bọc. Vừa thấy mặt ông Janne nói “Happy birthday, papa”. Ông Khiêm hơi sửng
sốt bất ngờ xong vui ra mặt, rồi đưa tay đỡ phụ một dĩa thức ăn và mời rối rít:
“Vào đây, vào đây tôi giới thiệu cho. Ông Quỳnh
ơi, đây là…”
“Ồ! Chúng tôi đã biết nhau. Hôm đến đây không có
ông ở nhà nên tôi đã sang làm quen với Janne và đã thay mặt ông mời cháu ấy
sang dự tiệc sinh nhật .” Ông Quỳnh cướp lời. Rồi ông quay sang lấy bớt những
bao bọc to trên tayJanne và giục:
“Vào đi cháu. Chà! Bánh xèo và chả giò. Toàn món
ông ưa thích cả đây nhé.”
Ông Khiêm ngớ ra một tí rồi cười thầm trong bụng:
Lão già này môi mép, lẹ chân lẹ tay và ghê gớm thật. Thảo nào lúc trẻ luôn đắt
đào nhất trong bọn.
Thức ăn được bày dọn khéo léo đẹp đẽ ra bàn nhờ sự
phụ giúp của Janne. Ông Khiêm bốc thử cái chả giò còn nóng hổi và miếng bánh
xèo giòn tan rồi buộc miệng:
“Chà, ngon tuyệt. Giống y như chả giò và bánh xèo
bà nhà tôi thường làm lúc còn sinh tiền.”
“Đấy, đó là cái lợi của thời buổi văn minh Hitech
mà. Ông muốn học nấu nướng thức ăn của bất cứ nước nào trên thế giới thì chỉ cần
ấn nút computer là biết cách làm ngay.” Ông Quỳnh giải thích.
“Cháu cho hai đứa nhỏ sang chơi nhé.” Không thấy
hai đứa trẻ, ông Khiêm quay sang bảo Janne.
“Vâng, chúng sắp qua tới, Papa.” Janne trả lời
không đắn đo.
Đang khi ông Khiêm bận rộn xếp thêm ghế cho hai đứa
nhỏ thì cửa trước bật mở toang và thằng con trai ông bước thẳng vào nhà. Ông
Khiêm ngạc nhiên và mừng rỡ đến thốt không nên lời.
“Ba, con về để chúc mừng sinh nhật của Ba. Nhờ chú
Quỳnh giúp nên con mua được căn nhà ở cạnh đây để gần gũi và chăm sóc Ba lúc tuổi
già. Ba tha thứ cho vợ chồng con nghe Ba.”
Quá đột ngột và bất ngờ nên ông Khiêm đứng trơ như
phỗng, chẳng kịp thời giờ cho những lời nói mà ông chờ đợi từ cửa miệng Nhân
xuyên vào cái đầu chậm chạp của ông. Một lát sau ông đưa mắt nhìn ra cửa để tìm
vợ con nó thì Janne bước đến cầm tay ông và nài nỉ:
“Papa, con xin lỗi đã làm Papa buồn lâu nay. Papa
đừng giận con nữa nghe.” Rồi quay ra gọi to “Annie, Sonny vào chào ông nội.”
Phải mất mấy phút đồng hồ cho cái bộ óc già nua
đang bất động của ông Khiêm hoạt động trở lại, cho ông thấy mọi chuyện rơi đâu
vào đấy đúng như ý ông mong muốn mà đã không làm được. Ông xúc động đến đứng
không vững và ngồi thụp xuống chiếc ghế trống cạnh đấy. Hai đứa nhỏ ùa vào chia
ra đứng hai bên ông, miệng nói đồng loạt
“Happy birthday ông nội.”
“Ông bạn già ơi! Vợ chồng nó có lòng thành và gắng
công lắm mới tạo được ngày hôm nay. Thôi thì ông mở lượng hải hà tha thứ cho
chúng để ông cháu ông hủ hỉ những ngày còn lại.” Nãy giờ ông Quỳnh lặng thinh
bây giờ mới lên tiếng phụ họa.
Cảm giác mừng mừng tủi tủi, sung sướng, hối hận,
nuối tiếc… lẫn lộn trào dâng, tuôn chảy ra như nước vỡ bờ khiến ông nghẹn ngào,
không cầm được nước mắt. Rồi hai giọt lệ từ từ lăn xuống, chảy dài trên đôi gò
má đã không còn đầy đặn của ông. Ông Quỳnh cũng xúc động không kém, nhưng thấy
vai tuồng mình đóng đã xong, không còn cần thiết nữa nên ông lặng lẽ bỏ ra về
mà không ai hay. Nãy giờ hai đứa cháu nội im thin thít, chẳng hiểu chuyện gì đã
xảy ra. Chúng lo lắng, sợ sệt, hết nhìn người này lại quay sang nhìn người
khác, ngạc nhiên, ngơ ngác vì thấy gương mặt người lớn sao quá nghiêm trọng.
Khi thấy ông Khiêm khóc thằng Sonny vội cầm bàn tay ông bóp nhè nhẹ. Còn con
Annie – bây giờ ông mới nhận ra nửa phần đầu tên nó là tên vợ ông – vòng tay
lên cổ ông, rồi hạ xuống dần vừa vuốt vuốt, vỗ vỗ cái lưng hơi còng của ông vừa
dỗ dành:
“It’s OK. It’s OK. Nín đi ông nội”
Ông quàng tay ghì sát hai đứa trẻ vào lòng. Thằng
con trai ông đã phải đánh một vòng thật lớn để cuối cùng mới được ông nhìn nhận
bầu đoàn thê tử của nó. Còn ông Khiêm, một cái gật đầu rất nhẹ hay một tiếng “ừ”
thật ngắn gọn vậy mà ông phải mất đến 5 năm dài mới thực hiện được! Thời gian
trôi vùn vụt và nghiệt ngã, liệu còn chờ đợi ông được bao lâu nữa để cho ông tiếp
tục tận hưởng cái hạnh phúc đoàn tụ quí báu này?
Cỏ Hoang