Kỷ Niệm, Em và Saigon - thơ Huy Uyên
Em rồi cũng đã bỏ đi xa
mang theo hết tháng ngày vui không có tuổi
mang theo thời lớn không hề nói
lệ tình nhỏ giọt phôi pha .
Ngày những cọng tóc mai và mồ hôi người
tôi lặng nhìn em quay về
đau đớn
chạy quanh em và mắt môi
hạt sương đắng cay ướt đẩm .
Em dấu nổi đau qua giọng cười mật ngọt
vào mây hoang trôi mông lung
em dấu dại lòng vào đất
ngày xưa và cả bây giờ đi tìm .
Em dấu đóa hoa trên môi người
Saigon bây giờ mưa tháng bảy
một mình ai trên phố
nhớ thương đầy vơi .
Em hai mắt bi ve rạng rỡ
bỏ vào tim tôi nổi vô-cùng
một đời đi
và nhớ
tháng ngày bâng khuâng .
Saigon những ngày cuối năm
xa rồi ngoại-ô đèn vàng,súng nổ
đường Tự-do nằm im
em nỡ mang chi cho tôi dặm ngàn cơn bão .
những quán cà-phê lặng thầm
Mai em rồi tình có nhạt phai
sông xưa thao thức trôi đêm đơn lẻ
công-viên chát khuya phố ngũ canh dài
xót xa về quanh em quạnh quẻ .
Về lại Saigon mà lòng cứ ngỡ
bao năm tháng rồi đã mất nhau
đi mãi vàng phai theo lá úa
Saigon ơi đau đớn mối tình đầu .
Em đâu
với Saigon một trời kỹ-niệm.