Friday, September 6, 2013

Đất Trời Trà-cu - thơ Huy Uyên

Em một mình với đất trời Trà-cu
những bông tím giòng sông cũng tím
bốn mùa đỏ bụi sa mù
em mĩm cười che lòng tháo-yếm

Buôn-hồ đầy sương trời mù mịt
đã về với Pleiku
bàn tay run lạnh mà chiều không về kịp
quán coffee phả mùi trời hơi thu .

Em riêng với những con đường
em thả vào đời đầy tràn hơi thở
núi đồi che bóng hoàng-hôn
bên thềm nhà sàn
kể chuyện tình,chuyện đời, đất đẻ  .

Tình nghèo em mang về Plei-ốp
những nhà trong làng ngủ nắng trưa
trên cây lá xanh bàng bạc
nhà rông ai có đợi người về .

Lặng linh hồn treo bên nhà mồ
những tượng mặt người hoang mê màu gỗ
quanh quất đâu vàng những lá khô
ngậm sương qua rồi mấy mùa bão tố .

Cũng hoàng hôn đậu trên sông Dakbla
cầu Konklor nghiêng che một mình một bóng
Kontul từ trên trời chiều đổ xuống
bên sông xưa khin khít mái nhà .

Nắng ngập lên đồi cao vút
đám trẻ con
bên bậu cửa đăm đăm mẹ về
những già làng ngồi nhìn sông qua trước mặt
chiều chạng vạng ơi nao lòng mấy bước người đi .

Con gái Bahnar đẹp dáng núi rừng
đêm về trần tắm trên sông
vú Dakbla ngọt thơm mùi sữa
em tắm rồi anh có ở lại với em không ?

Sông chảy đi đâu dịu dàng giòng nước
mùa lễ hội về em đợi ai
nghe tiếng cồng chiêng tim em rạo rực
ánh lửa,rượu cần vui sao đêm dài .

Bên kia sông Dakbla người còn có đợi ai?

Huy Uyên